Chàng Rể Phi Thường

Chương 99: Bentley của ai thế?




Bầu không khí bỗng chốc im ắng hẳn.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, họ cứ tưởng sếp của mình vừa nói nhầm điều gì đó?

Phải biết rằng nếu hơn mười cửa hàng của Minh Khê trong trung tâm thương mại Quốc Tế gộp lại, giá trị đã vượt quá 100 triệu nhân dân tệ.

“Minh Khê, chị điên rồi à, những cửa hàng này là của chị, chị cho tôi làm gì? Tôi có thiếu tiền đâu.” Sở Phàm cảm thấy khó hiểu, cách làm của chị ấy về cơ bản chẳng có nghĩa lý gì, nếu muốn lấy lòng anh cũng không đến mức phải như vậy, bởi vì Sở Phàm chẳng ham hố gì thứ này.

“Cậu đừng từ chối, cậu sắp phải học quản lý doanh nghiệp mà, mấy cửa hàng này để cho cậu rèn luyện tay nghề, chẳng phải tốt quá sao? Vả lại, sau này chắc chắn cậu sẽ cảm ơn tôi đấy, tôi dám đánh cược như vậy luôn.”
“Sau này tôi sẽ còn chuyển thêm nhiều cửa hàng khác vào trung tâm thương mại Quốc Tế. Đối với tôi, mười cửa hàng này không là gì cả! Được rồi, cứ vui vẻ quyết định vậy đi!” Minh Khê đã ra quyết định thẳng thừng chuyển nhượng cửa hàng cho Sở Phàm.

Đối với cô ấy, những tài sản này vốn thuộc về Sở Phàm, một người mang danh “sếp” như cô ấy cũng chỉ là người làm thuê cho Sở Phàm thôi. Cô ấy thật lòng thích cậu ấm ngây thơ này, Sở Phàm không có quá nhiều dã tâm, cũng không quỷ kế đa đoan gì cả.

Vả lại, như cô ấy vừa mới nói, những cửa hàng này sẽ giúp ích rất nhiều cho anh, có vài chuyện Sở Phàm không biết, nhưng trong lòng Minh Khê hiểu rõ vô cùng.

Cuối cùng Sở Phàm đành đón nhận lòng tốt của Minh Khê, trở thành ông chủ mới cho hơn mười cửa hàng của cô ấy ở trung tâm thương mại Quốc Tế.
Minh Khê dẫn Sở Phàm tham quan chuỗi cửa hàng này, gian hàng xa xỉ nhất là cửa hàng kim cương nằm trên tầng 17. Minh Khê có thương hiệu của riêng mình, cô ấy sẽ chế tác số kim cương thô thu mua được thành những tác phẩm nghệ thuật, sau đó bán ra thông qua thương hiệu. Món đồ nào đắt có thể lên tới hàng triệu tệ, đã thế còn không thiếu khách hàng.

Đối diện với một người lạ hoắc như Sở Phàm, tất cả nhân viên cửa hàng đều đoán tới đoán lui thân phận của anh. Minh Khê đối xử với anh quá tốt, tốt đến mức không thể tin nổi; vả lại nhìn thái độ của Minh Khê, dường như thân phận của người này còn trên cả cô ấy.

Thế nhưng cách ăn mặc của Sở Phàm cũng như khí chất toát ra từ anh quả thực không hề giống với kiểu người có tiền gì cả.

Nhưng Sở Phàm và Minh Khê cũng đều không giải thích gì về vấn đề này.
“Lát nữa cậu về trường thì lái xe của tôi về đi, tôi phải bàn chuyện làm ăn ở đây, xe cứ vứt đó cũng chẳng dùng tới.” Minh Khê thấy Sở Phàm định rời đi vội vàng nói lên từ phía sau.

Sở Phàm nhận lấy một chùm chìa khóa màu hồng phấn, nhưng anh cũng không từ chối.

Nghĩ đến việc mình cũng nên mua một chiếc siêu xe rồi, có những thứ có dùng hay không là một chuyện, nhưng có hay không lại là chuyện khác.

Hai chiếc Mescedes kia bị nhà họ Trần độc chiếm rồi, Sở Phàm có muốn dùng thì e là cũng khó như lên trời vậy.

Nghĩ tới đây, Sở Phàm lái chiếc Bentley hồng phấn, lập tức rẽ vào một trung tâm chuẩn 4S của Ferrari.

Từ lúc đặt xe, chọn mẫu, đến xưởng lớn sản xuất rồi bản giao, quá trình mua một chiếc Ferrari cần tới mấy tháng, thậm chí kéo dài cả nửa năm.

Thế nhưng Sở Phàm không quá sốt ruột, nói chung cứ đặt xe xong là được, không cần quan tâm bao giờ lấy được xe.
Yêu cầu của Sở Phàm cũng rất đơn giản: đắt, siêu cao cấp, có một không hai. Làm theo phương án thiết kế của anh, tạo ra một chiếc siêu xe chỉ thuộc về riêng anh mà thôi.

Tính đi tính lại, trong khoảng thời gian này Sở Phàm đã tiêu gần một tỷ nhân dân tệ rồi, nhưng nếu so với số tài sản khổng lồ của nhà họ Sở, chút tiền ấy chỉ cũng chẳng thấm vào đâu.

Khi lái xe tới gần trường học đã là buổi tối, Sở Phàm gọi điện cho Mộng Dao, cô ấy nói mình đang làm bù bài tập ở trường, bài tập của mấy ngày hôm nay chất cao như núi, nếu không xử lý kịp thời, chỉ e đến cuối kỳ sẽ không đủ đạt. Nếu giáo viên cố ý không chấm điểm đánh giá tổng hợp thì khó tốt nghiệp lắm.

Sở Phàm dặn cô ấy học hành chăm chỉ, anh sẽ mua cơm về cho cô ấy.

Đi ngang qua Bách Vị Trai, xe của Sở Phàm vừa lái tới cửa, anh quản lý bãi đỗ xe nhanh chóng bước tới, mỉm cười đón anh xuống xe, đích thân cầm chìa khóa đậu xe giúp Sở Phàm.
Lần đầu tiên Sở Phàm được hưởng thụ đãi ngộ này, người lái xe đến nơi này quá nhiều, nhưng lần đầu Sở Phàm thấy người phục vụ đỗ xe chủ động giúp người ta đỗ xe vào bãi. Nhiều lúc chủ xe không tìm được vị trí còn phải bỏ tiền để người phục vụ đó đỗ xe giúp họ.

“Anh ơi, cho tôi một phần đậu hũ sốt cay, một phần cá sốt cà, mang về.” Sở Phàm đứng trước quầy lễ tân mà hô lên.

Gọi món xong thì qua một bên chờ đợi.

“Sở Phàm? Sao cậu lại ở đây?” Sở Phàm ngoái đầu nhìn lại, hóa ra là thành viên trong câu lạc bộ cosplay của họ.

Trước kia Sở Phàm rảnh rỗi quá nên đã gia nhập câu lạc bộ cosplay, cũng quen biết kha khá người trong số đó, nhưng đến năm tư, anh dần dần lạnh nhạt với câu lạc bộ. Bên trong hỗn loạn u ám, dần dần hình thành một xã hội thu nhỏ, mất đi ý nghĩa ban đầu.
“Ối? Đây không phải thánh yêu của chúng ta hay sao?” Người đang nói là Đào Tiểu Vũ, trên đầu cô ta đội hai cái tai thỏ, mặc một bộ váy xòe, nếu dùng cách nói của “người trong nghề”, đây là Lolita, mà họ hay gọi chung chung là dì Lo.

Đối với loại văn hóa này, Sở Phàm trước nay chưa từng bình phẩm, nói thật lòng cũng đẹp đấy chứ, nhưng đi trên đường sẽ thu hút được nhiều ánh mắt dị nghị hơn.

Mà lúc này ánh mắt Đào Tiểu Vũ nhìn Sở Phàm cũng tràn ngập vẻ khinh thường.

Đào Tiểu Vũ không có chỗ nào đáng để tán thưởng, mặt mũi khá bình thường, nhưng ở trong câu lạc bộ cosplay, cô ta luôn nghe theo hội phó. Hội phó rất có tiền, bình thường luôn lái ô tô đi học. Cái gì hội phó thích thì cô ta thích, cái gì hội phó ghét thì cô ta cũng ghét, làm chân sai vặt mà nhập tâm đến mức này cũng không có gì sai cả.
Lúc này đây, hội phó từ bên trong bước ra, cũng nhìn thấy Sở Phàm.

“Trần Mộng Vũ đâu rồi? Sao không ở bên cạnh cậu?”

“Ôi, tôi suýt quên đấy, mấy hôm trước cô ấy vừa đá cậu xong.” Hội phó bật cười và nói, ra vẻ như sực nhớ ra điều gì.

Trước kia, hội phó Cao Văn từng theo đuổi Trần Mộng Vũ, nhưng khi biết bên cạnh Trần Mộng Vũ có loại rác rưởi như Sở Phàm, hắn lập tức từ bỏ luôn.

Với thân phận của hắn, không thể nào đi theo đuổi gái đã có chồng, tuy rằng chỉ là chồng chưa cưới, nhưng hắn cũng không thể nào chấp nhận nổi.

Ánh mắt thù địch với Sở Phàm cũng bắt đầu có từ khi ấy.

“Cậu đến đây làm gì? Một thằng ship đồ ăn như cậu đến Bách Vị Trai có mua nổi đồ ăn không?” Cao Văn nhìn Sở Phàm, hắn biết tỏng mười mươi mọi thứ về Sở Phàm.
“Hội phó, cậu vẫn chưa nhìn ra sao? Chắc chắn cậu ta đến đây nhận đơn để ship đồ ăn, nếu không đến đây làm gì chứ?” Đào Tiểu Vũ nói vậy khiến Cao Văn bừng tỉnh, Bách Vị Trai cũng cung cấp dịch vụ giao hàng, Sở Phàm đến đây vào giờ cơm, ngoài việc tới giao hàng thì còn có thể làm gì được?

“Không mặc đồng phục nhân viên giao hàng, coi chừng tôi khiếu nại để cậu bị trừ lương đó, ha ha ha.” Cao Văn cười rất vui vẻ.

“Được rồi, không đùa với cậu nữa, mau chóng cút đi cho khuất mắt! Để người khác biết cậu là bạn học với tôi, lại còn cùng câu lạc bộ nữa, thì chúng tôi mất mặt lắm!.” Cao Văn xua xua tay như đang đuổi ruồi vậy.

Đào Tiểu Vũ và Cao Văn cùng nhau đi ra cửa, có vẻ như bọn họ đang đợi ai đó.

Sở Phàm không có ý định rời đi, chỉ mỉm cười bất lực, đứng ở quầy lễ tân đợi đồ ăn của mình.
Một lúc sau, trước cửa vang lên những âm thanh nhộn nhạo, Sở Phàm quay đầu nhìn lại, ôi trời ơi, toàn là người của câu lạc bộ cosplay, xem ra hôm nay câu lạc bộ này tụ tập ở đây rồi.

Đúng vào lúc này, Sở Phàm nghe thấy có người trong số họ hô lên.

“Chiếc Bentley màu hồng phấn của ai đỗ ở cửa thế? Đẹp quá đi mất, hôm nay có nhân vật máu mặt nào đến ăn ở Bách Vị Trai à?” Một cô gái phấn khích chỉ về phía cửa, chiếc Bentley hồng phấn đỗ ở đó chính là chiếc xe Sở Phàm lái tới.