Chàng Rể Phi Thường

Chương 93: Sự việc Trần Mộng Dao đã trải qua




“Ha ha, chiêu che mắt người này cũng chỉ có thể gạt được những người bình thường các ông thôi. Chẳng bao lâu nữa, bệnh tình của cháu gái ông sẽ lại tái phát, đừng có trách tôi không nhắc nhở ông.”

“Nếu như các ông đã không muốn thấy thầy trò chúng tôi như vậy, nhà họ Tăng các người tự mình thu xếp đi.”

Nói rồi lão đạo sĩ hất tay áo, cây phất trần đáp trên cánh tay, ông ta đẩy đám đông ra rồi đi ra khỏi cửa. Tên học trò với đôi mắt xếch theo sát phía sau. Trong khoảng thời gian vừa rồi hắn không nói một câu nào cả, chỉ là lúc đi ngang qua Sở Phàm, ném cho anh một cái nhìn đầy thâm ý.

Sở Phàm căn bản không coi sự đe doạ này ra gì, đám đạo sĩ làm nghề lừa đảo trên giang hồ cũng chỉ có mấy ngón nghề như vậy mà thôi.

Đợi sau khi hai vị đạo sĩ rời đi, gia chủ Tăng hít một hơi thật sâu, cúi đầu với Sở Phàm: “Lần này rất cảm ơn tiểu huynh đệ, là tôi đã bị che mờ đôi mắt, đã trách lầm cậu và ông cụ đã giúp cháu gái tôi chữa bệnh.”
“Nguyệt Hoa, con đi chuẩn bị cho tiểu huynh đệ đây một ít ngân phiếu năm triệu, coi như là sự đền đáp của nhà họ Tăng chúng ta.”

Tăng Nguyệt Hoa vừa mới bước được một bước…

“Không cần đâu.” Sở Phàm lập tức giơ tay ra ngăn ông ta lại.

“Tôi phải nói rõ một chút, tôi đến đây để xác nhận tình hình, và chữa bệnh cho cô bé, cũng như khôi phục lại thanh danh của tôi và ông Quỷ Cốc, chứ không phải là vì nhà họ Tăng các ông, càng không phải vì cái gọi là phần thưởng kia.”

“Sở Phàm, cậu đừng nên nói lời dứt khoát quá, tôi có biết một chút về cậu, cậu là một tên tiểu tử nghèo xác xơ, khoản tiền năm triệu này đối với cậu mà nói là một khoản tiền vô cùng lớn, cậu chắc chắn không cần chứ?” Tăng Y Y hai tay vòng lại trước ngực, nhìn Sở Phàm lạnh lùng.
“Không cần, chưa nói đến việc tôi có thiếu tiền hay không, tôi chữa bệnh cứu người có nguyên tắc của mình. Nếu như là tôi chủ động ra tay, sẽ không thu một đồng công nào. Nếu như là người ta xin tôi giúp, vậy thì sẽ phải trả hai mươi phần trăm gia sản của mình.” Sở Phàm nhìn Tăng Y Y chằm chằm, khuôn mặt mỉm cười: “Xin hỏi cô Tăng có bằng lòng bỏ ra hai mươi phần trăm gia sản làm tiền công không?”

Câu nói này khiến Tăng Y Y nhảy bật lên.

“Cậu đùa cái kiểu gì đấy?” Không chỉ Tăng Y Y, những người khác của nhà họ Tăng cũng đều biến sắc. Tên nhóc này đúng là không biết thì không sợ. Gia sản nhà họ Tăng ở tầm cỡ nào chứ, kêu họ lấy ra hai mươi phần trăm gia sản để trả công? Điều này e rằng có thể mua được hàng chục mạng người rồi.

Thấy sắc mặt của mọi người, Sở Phàm cười không chút để tâm: “Cáo từ, tôi còn có việc phải làm.”
“Tên nhóc này, khẩu khí cũng lớn quá đấy, thực sự coi mình là danh y hiếm có trên thế giới này chắc?” Tăng Nguyệt Hoa bực mình đến nhức cả đầu.

“Y Y, con cứ giữ quan hệ với cậu ta, tình hình sau này của em gái con như thế nào còn chưa rõ, nếu như bệnh lại tái phát chứng mình rằng tên thanh niên này là một tên bịp bợm trên giang hồ, đến lúc đó nhất định phải đưa nó về đây.” Gia chủ Tăng suy ngẫm một chút, sau đó căn dặn.

“Vâng ông nội.” Tăng Y Y gật đầu.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tăng, Sở Phàm không ngăn được tiếng thở phào nhẹ nhõm, là người mang tình yêu với y thuật cổ, đồng thời là người thừa kế đã bỏ ra không ít nỗ lực vì nó, Sở Phàm phải gìn giữ sự tôn nghiêm của y học cổ đại, tuyệt đối không để kẻ khác chà đạp, báng bổ.

Bằng không với thái độ của nhà họ Tăng và thái độ của Tăng Y Y, chuyện này anh chắc chắn sẽ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Em gái của Tăng Y Y đâu có phải em gái của mình, sự sống chết của nó thì liên quan gì đến mình đâu?
Sau khi trở về trường học, Sở Phàm lập tức gọi điện cho Mộng Dao. Mộng Dao ré lên trong điện thoại, hỏi anh đang làm gì thôi mà cũng nói không rõ ràng.

“Mộng Dao, hôm nay em lạ quá, em đang ở trường à?” Mấy hôm nay kể từ khi Mộng Dao trở thành người phụ trách dự án, cô đã rất lâu rồi không ở trường, có lúc công việc bận quá chỉ có thể xin nghỉ, vì vậy việc học cũng bị trì hoãn một thời gian dài.

“Em đang ở trường.”

Phía bên kia điện thoại, Trần Mộng Dao trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi nói.

“Anh sẽ đợi em ở căng tin, không gặp không về nhé.” Sở Phàm không đợi Trần Mộng Dao trả lời liền cúp máy luôn. Anh một mình đi đến căng tin của trường, ngồi ở vị trí dễ thấy.

Sở Phàm đã đưa ra quyết định, đó là khuyên Mộng Dao từ bỏ vị trí phụ trách dự án. Sở dĩ lúc trước Sở Phàm để cô đảm nhiệm vị trí này cũng là bởi do Trần Mộng Vũ, Sở Phàm không cả hỏi Mộng Dao xem cô có thực sự thích vị trí này hay không, cũng không quan tâm đến việc liệu anh cống hiến hết mình cho công việc này, bản thân có thực sự vui vẻ hay không.
Đợi khoảng chừng nửa tiếng, bóng dáng Trần Mộng Dao lúc này mới xuất hiện ở lối vào căng tin. Cô mặc một chiếc áo ‎hoodie có mũ, đeo khẩu trang, sau khi nhìn thấy Sở Phàm liền đi về phía anh, rồi ngồi xuống phía đối diện.

“Em như này là sao?” Sở Phàm thấy hơi buồn cười hỏi.

Quấn mình kỹ như thế, cứ như kiểu sợ bị người khác nhận ra không bằng. Đúng ra mà nói, Mộng Dao bây giờ cũng chẳng phải nhân vật nổi tiếng gì ở trường, không cần thiết phải làm như vậy mới phải.

“Em…” Trần Mộng Dao ngập ngừng, lời sắp nói ra nhưng rồi lại không biết phải nói như thế nào.

Lúc này Sở Phàm liền giơ tay ra kéo chiếc khẩu trang của cô, Mộng Dao sợ tới mức vội vàng đưa tay ra ngăn. Tuy nhiên khoảnh khắc gỡ chiếc khẩu trang xuống, Sở Phàm đã nhìn thấy tất cả. Có vài vệt máu, và cả vài vết thương xanh đỏ đan xen nhau quá đỗi đột ngột trên khuôn mặt trắng nõn nà của cô, giống như bức tường trắng bị người ta lấy bút màu vẽ nguệch ngoạc lên vậy.
“Ai làm vậy?”

Sắc mặt Sở Phàm lập tức sa sầm, u ám như sắp nhỏ giọt nước ra đến nơi.

“Là em, em bị ngã thôi.” Ánh mắt Trần Mộng Dao loé lên.

“Tự mình ngã? Em lừa ma à? Ngã mà thành ra như này được à? Ai đã đánh em? Mau nói cho anh biết!” Sắc mặt Sở Phàm nghiêm túc, hỏi một cách không còn nghi ngờ gì nữa.

“Chuyện này…thực ra cũng không có gì. Khi em làm dự án, em đến thực địa khảo sát qua, có một vài người không hài lòng, liền…”

“Liền ra tay đánh người?” Sự tức giận dâng lên giữa hai hàng lông mày của Sở Phàm.

“Họ cũng chỉ là nhất thời quá khích thôi, sau khi nói rõ sự việc rồi thì cũng không sao nữa rồi.” Trần Mộng Dao lắc đầu: "Em đến bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói không đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi, những vết thương này rồi sẽ đều phục hồi thôi.”
“Anh Sở Phàm, có phải anh chê em xấu không?” Trần Mộng Dao hơi lo lắng nhìn Sở Phàm.

“Em nói cái gì vậy? Sau này đừng làm người phụ trách dự án nữa, anh Sở Phàm có khả năng nuôi em mà.” Có một vài người cho anh một quả táo ngọt, anh lại muốn hai quả ba quả, mãi mãi không bao giờ biết đủ. Còn Trần Mộng Dao nghĩ cho người bệnh như vậy, giảm giá thuốc xuống mức thấp nhất, vậy mà vẫn bị người ta đánh. Nghĩ vậy Sở Phàm lại thấy tức, hận không thể khôi phục lại giá thuốc như cũ, còn uống thuốc cái rắm ấy, đi gặp Diêm Vương luôn đi.

Là người đều hay ích kỷ như vậy, Sở Phàm cũng không ngoại lệ, phàm là chuyện liên quan đến Mộng Dao, anh sẽ không bao giờ nhượng bộ dù chỉ một bước.

“Không được, vẫn còn một dự án cuối cùng chưa làm, làm xong rồi em xuống, được không?” Trần Mộng Dao nắm lấy tay Sở Phàm, nói với chút nài nỉ.
Sở Phàm thở dài, yêu cầu của Trần Mộng Dao anh thực không biết phải từ chối như thế nào.

“Thôi được, anh biết rồi, dự án cuối cùng anh sẽ làm cùng với em. Anh xem xem có những người nào dám làm khó em, anh nhất định sẽ không tha cho hắn.” Sở Phàm bóp lấy nắm tay, tạm thời kìm nén lại ngọn lửa giận trong lòng.

Trần Mộng Dao cười ngọt ngào, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Đi thôi, em mời, mời anh ăn cơm. Em biết có một nhà hàng rất ngon.”

Nói rồi Trần Mộng Dao kéo Sở Phàm ra ngoài, hai người cùng rời khỏi trường học. Có một nhà hàng rất náo nhiệt trên đường Thực Phủ đối diện trường học. Tuy rằng là một nhà hàng bình dân nhưng môi trường bên trong lại tốt một cách đáng ngạc nhiên. Khi họ bước vào, nhà hàng đang phát một bài nhạc, phần lớn người tiêu dùng ở đây đều là sinh viên.
Hai người vừa mới vào chỗ ngồi thì một tiếng nói lớn khiến cơ thể Trần Mộng Dao run lên, lòng bàn tay và mu bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.