Chàng Rể Phi Thường

Chương 87: Máy rút tiền




“Lại còn Đông Mai của mày, tiền đâu rồi? Tiền của tao đâu rồi?” Lý Thúy chửi to, khiến mọi người trên xe đều nhìn về phía bà ta.

“Cái gì mà tiền của mẹ? Tiền của mẹ mẹ giữ như giữ vàng ấy, con làm sao động vào nổi.” Bạch Kiệt chán nản nói.

“Mà mẹ, liệu có phải mẹ làm mất rồi không đấy!?” Bạch Kiệt đột nhiên giật mình, hai trăm nghìn đó, nhà bọn họ bao nhiêu năm nay có bao giờ tiết kiệm nổi hai trăm nghìn đâu, mất rồi á?

“Thôi xong, tôi mất tiền rồi!”

“Tôi mất hết rồi!”

“Có phải là bị lấy cắp rồi không?” Câu nói của Bạch Ngưu Lan khiến Lý Thúy như sực tỉnh, bà ta đánh con mắt dò xét nhìn khắp người trên xe.

“Tất cả mọi người không được cử động, ai lấy cắp tiền của tôi, chủ động đứng ra đây cho tôi! Còn nếu để tôi bắt được thì tôi sẽ làm cho tan tành luôn đấy!” Lý Thúy đứng lên hướng về mấy hàng ghế phía sau rồi đi tới lôi cổ hai người ở hàng cuối ra, lục soát từng người một.
“Cái bà nhà quê này bà làm cái gì vậy? Bà có chứng cứ gì nói người ta ăn cắp tiền của bà không? Tôi vừa mới lên xe được mấy phút, bà muốn giở trò thì cũng phải động não chứ?” Một người đàn ông hơi gầy đeo cặp kính vỗ đét một phát vào tay Lý Thúy, nói với giọng bực bội.

“Đúng vậy, vô lý quá thể, chị bị mất tiền thì mọi người ai cũng đều đồng cảm, nhưng chị cũng không nên vu oan cho mọi người như thế.”

“Mất bao nhiêu tiền chứ, có đến mức đấy không?”

Mọi người ai nấy mỗi cười một câu, mặt Lý Thúy đỏ gay, hai mắt sục sôi căm phẫn, trông vô cùng đáng sợ.

“Hai trăm nghìn! Tôi bị mất hai trăm nghìn! Một cái túi vải màu đen, bên trong toàn là tiền, giờ không thấy đâu cả, tiền dưỡng già của tôi đấy trời ơi!” Vừa nói Lý Thúy vừa ngồi sụp xuống giữa xe, khóc lóc om xòm.
Tiền đi vay về mà nói thành tiền dưỡng già, đúng là mặt dày vô liêm sỉ, chỉ câu nói này thôi cũng đủ thấy được bà ta không hề có ý định sẽ trả món nợ này.

“Hai trăm nghìn, một số tiền lớn như thế mà chị cũng để mất được? Có thật không đấy?”

Một số người cảm thấy không tin, nhưng số tiền lớn như thế nhét trong túi cũng sẽ dày cộp lên, làm sao nói mất là mất ngay được? Ôm trong người kiểu gì cũng phải có cảm giác chứ? Bọc to thế mà để bị người ta lấy cắp, xem ra người này cũng không quá chú trọng đến món tiền đó.

“Báo cảnh sát đi, trên xe này không hề có túi vải màu đen mà chị nói, một túi to như thế không thể giấu được đâu.” Có người góp ý.

Bạch Ngưu Lan lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát luôn, nhưng tâm trạng của Lý Thúy vẫn không hề bình tĩnh lại nổi, thực ra cũng có thể hiểu được, một người vốn đang chìm đắm trong sự suиɠ sướиɠ rủng rỉnh về tiền bạc, đùng một cái trở về cái máng lợn năm xưa, ai mà chịu nổi? Hai trăm nghìn lận đó, đủ để bọn họ hưởng thụ trong bao lâu? Ở quê được vẻ vang trong bao lâu? Lý Thúy thậm chí đã lên sẵn kế hoạch sau này về quê sử dụng số tiền đó như thế nào, nhưng giờ lại bị mất, càng nghĩ càng không thể chịu nổi, cuối cùng bà ta xông thẳng lên đấm đá vào bác tài xế.
“Dừng xe lại! Mau dừng xe! Tiền của tôi bị mất trên xe của anh mà anh còn lái xe được à? Đền tiền! Tôi không tìm lại được thì anh phải đền cho tiền cho tôi!”

Bác tài xế xe bus nắm chặt lấy vô lăng, sắc mặt trở lên u ám, ai ngờ con mụ điên này lại giở cái trò này? Mất tiền thì liên quan gì đến ông ấy? Ông ấy lái xe suốt cả chặng đường, mà tiền có phải là do ông ấy ăn cắp đâu.

Những người khác trên xe cũng vô cùng kinh hoàng, chiếc xe bị rung lắc khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được sự nguy hiểm.

“Đánh chết mẹ con mụ ấy đi! Con mụ điên này muốn hại chết chúng ta rồi! Còn nhớ vụ xe bus bị chìm xuống sông tháng trước không? Chính là mấy thể loại này gây ra đấy! Đừng có để mụ ta cản trở bác tài lái xe!”

Một người hét lên, ngay lập tức có mấy người cùng lao tới, trong đó có một người nhảy lên đạp thẳng vào lưng Lý Thúy, Lý Thúy bị đạp cho bay về phía trước, đập thẳng vào lớp kính phía buồng lái, bà ta đau đến mức kêu thét lên, quay đầu cứ thế quang quác chửi, đúng là một con mụ chua ngoa, cả buồng xe đều là tiếng chửi của bà ta.
“Cút khỏi xe ngay! Cút khỏi xe này ngay lập tức!”

“Đúng thế, cút đi, có tin là chúng tôi cho chị cái tội làm nguy hiểm tới sự an toàn công cộng rồi cho chị vào tù không!”

Sắc mặt mọi người ai nấy đều tỏ vẻ rất khó chiu, mọi người đều đồng thanh nói với giọng đanh thép, may mà chưa xảy ra tai nạn gì, nếu không thì không phải đơn giản chỉ đuổi cút bà ta xuống xe mà xong.

Bác tài xế dừng xe, cửa xe mở ra, ba người Bạch Kiệt, Bạch Ngưu Lan, Lý Thúy đều bị ném xuống xe, nằm lê lết bên lề đường, trông vô cùng thê thảm.

“Tôi sẽ kiện mấy người!” Lý Thúy nhổ toẹt một bãi nước bọt vào xe, cứ thế chửi rồi nhìn chiếc xe bus đi khuất.

Chửi mệt đến mức mặt và cổ đỏ gay không còn sức mà chửi nữa bà ta mới thôi.

“Làm sao bây giờ?” Bạch Ngưu Lan mếu máo.

“Chờ cảnh sát đến chứ còn biết làm sao? Nếu không tìm được em sẽ phải làm cho công ty xe bus phá sản mới thôi!” Lý Thúy nói với giọng chanh chua.
Một lúc sau xe cảnh sát tới, nhưng ngoài phối hợp điều tra ra thì cũng chẳng còn cách nào khác cả, trên xe bus không lắp camera, mỗi lần đến điểm dừng lại có người lên người xuống, chẳng ai chú ý được là ai đã lấy trộm tiền, chuyện này đành coi như vụ án không có lời giải thôi.

Tối hôm ấy, cả nhà Lý Thúy lại đi từ công ty xe bus quay trở về nhà họ Trần.

Lúc này ở nhà họ Trần, Sở Phàm, Mộng Dao và Mộng Vũ đều ở đó, thấy cả nhà Lý Thúy quay trở lại, ngoài Sở Phàm ra thì bọn Mộng Dao đều cảm thấy kỳ lạ, sao còn quay lại làm gì?

Thấy cả nhà Lý Thúy ai nấy đều thấy đau đầu, đúng là quá thể mệt mỏi, lần này không biết lại xảy ra chuyện gì nữa, chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay cũng đủ khiến bọn họ rối tung đầu lên rồi, đến Bạch Ngọc Lan cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu, tính hống hách bấy lâu nay của bà ta, cũng bị đám anh em họ hàng ở quê trị cho chừa rồi, đúng là không có cách nào đi nói lý lẽ được nữa.
“Em Ngọc Lan à, em phải cho chị vay thêm hai trăm nghìn nữa thôi.” Lý Thúy nói một câu khiến người khác không khỏi giật mình, Bạch Ngọc Lan nghe thấy tức đến mức suýt nữa phọt máu.

Lại vay thêm hai trăm nghìn nữa? Nghĩ tiền nhà bà ta là lá đa à? Tuy là Sở Phàm bỏ tiền ra, nhưng giờ đây tiền của Sở Phàm gần như đã bị Bạch Ngọc Lan coi như tiền của nhà bà ta rồi, trong lòng cũng xót lắm chứ.

“Chẳng phải vừa cho chị vay hai trăm nghìn rồi à? Lại vay tiếp? Chị đừng đùa thế?” Bạch Ngọc Lan tức tối.

“Em không biết đấy chứ, vừa rồi ngồi xe bus về quê, trên đường bị người ta lấy trộm, mất hết luôn cả hai trăm nghìn, đến cái túi đựng tiền cũng bị mất luôn, chị báo cảnh sát thì họ nói không có camera họ cũng không tìm được ai cả!” Lý Thúy nói với giọng tủi thân.
“Chị không cất tiền cần thận để bị mất thì em cũng không chịu thôi, nhà em cũng đâu còn tiền nữa.” Bạch Ngọc Lan xua tay.

“Em Ngọc Lan à, em như thế là không tình cảm rồi, chị đâu phải không biết? Số tiền trước đây là thằng ranh này bỏ ra, còn mấy trăm nghìn nhà em vẫn còn đó mà, cho chị vay hai trăm nghìn thì đã sao? Sau này chị kiếm được tiền trả lại em là được chứ gì?” Lý Thúy nói với giọng hiển nhiên.

Bạch Kiệt đứng bên cạnh cũng phải cảm thấy thán phục, mẹ mình đúng là cao thủ vay tiền, ở quê đã đi vay hết một lượt, lần nào ra tay gần như đều thanh công, nhìn này, lần này nói cho Bạch Ngọc Lan lại không dám phản bác gì nữa.

“Nếu bà muốn vay tiếp thì cũng phải trả hết số tiền lần trước rồi hẵng vay chứ? Cứ vay hết lần này đến lần khác, cuối cùng có trả được hay không thì trong lòng bà còn không rõ à?” Sở Phàm không nhịn được mà nói thẳng luôn.
Đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Lan cảm thấy ủng hộ Sở Phàm, cuối cùng cũng nói được câu ra hồn.

Giờ đây đến cả Bạch Ngọc Lan cũng không thể chịu nổi nữa, người này đúng là quá thể đáng, làm gì có ai lại trắng trợn như thế? Coi nhà họ Trần là máy rút tiền chắc?