“Cái gì?”
Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc đi từ trong phòng ra cũng nghe thấy câu nói đó.
Tiền vay từ chỗ Sở Phàm? Chứ không phải là tiền Mộng Dao lấy được từ dự án à?
“Mộng Dao con nói rõ ràng xem, số tiền này chẳng phải là con kiếm được sao? Liên quan gì tới cậu ta? Chẳng phải là tiền lấy từ dự án của con về à?” Bạch Ngọc Lan xét hỏi.
“Tiền của dự án làm gì có chuyện dễ ăn bớt cắt xén như thế đâu? Mỗi một khoản tiền đều ghi rõ ràng trong sổ sách cả, số tiền đem về nhà trước đây là tiền chia hoa hồng của dự án, mọi người tưởng làm người phụ trách sự án thì có thế rút tiền một cách trắng trợn ra hay sao? Nhà họ Trần giao dự án cho con thì bà nội cũng vô cùng quan tâm đến sổ sách thu chi, anh cả và Chung Đình cũng thường xuyên đến kiểm tra sổ sách, chỉ sợ con cắt xén tiền.” Trần Mộng Dao giải thích.
“Không kiếm chác được dễ dàng? Thế làm cái này có ý nghĩa gì chứ?” Sắc mặt của Bạch Ngọc Lan đột nhiên thẫn thờ ra.
“Làm dự án đâu chỉ đơn giản là vì tiền đâu, được phục vụ người khác thì con cũng thấy vui rồi.” Trần Mộng Dao nói.
“Im đi! Phục vụ người khác, người khác cho mày tiền không? Không có tiền thì mày có sống nổi không? Mày lớn đến từng này không phải là chúng tao nuôi mày à? Mày ăn bùn đất mà lớn được à?” Bạch Ngọc Lan không kìm được mà chửi luôn.
Trần Mộng Dao không dám nói gì nữa, lè lưỡi rồi đứng sang bên cạnh Sở Phàm.
“Nếu tiền là do Sở Phàm đưa, vậy thì anh chị vẫn phải cảm ơn cậu ta đi, cậu ta đã bỏ tiền ta thì em không cũng không thể nhận là của nhà họ Trần chúng em được.” Trần Thủ Quốc nói: “Nhưng anh chị trả tiền thì vẫn phải trả cho nhà họ Trần chúng em.”
Trần Thủ Quốc lại bổ sung thêm một câu, tuy biết rằng để đòi được số tiền này là vô cùng khó, nhưng cũng không muốn cứ thế mà mất hết luôn.
Còn cả nhà Lý Thúy khi nghe thấy câu này đều tối sầm mặt lại, vừa rồi còn nói mỉa Sở Phàm, giờ lại phải cảm ơn cậu ta, thế có khác gì làm khó bọn họ đâu?
“Có gì mà phải cảm ơn, cậu ta chẳng phải là bạn trai của Mộng Dao à? Cho cậu mợ vay tiền không phải là điều hiển nhiên hay sao? Lại còn phải cảm ơn? Cứ như là quan to mặt lớn lắm, hơn nữa đây là cho vay, chứ không phải là cho hẳn, nếu cậu ta cho anh chị hẳn, thì bảo anh chị cảm ơn còn nghe được.” Lý Thúy còn vênh váo đắc ý, bà ta không hề biết càng đắc tội với Sở Phàm thì Sở Phàm lại càng hạ quyết tâm hơn, số tiền này sẽ không để bọn họ lấy được đâu.
“Thôi bỏ đi, tôi cũng không cần phải cảm ơn.” Sở Phàm khoát tay không thèm để ý.
“Mẹ, chiều nay nhà mình về đi chứ? Con muốn cùng Bạch Kiệt lái xe đi chơi, bảo đảm sẽ về nhà trước hai giờ chiều!” Bạch Siêu hồ hởi nói.
“Lúc về thì không được lái xe nữa chắc?” Lý Thúy nhíu mày.
“Lúc về lái thì vui gì nữa? Con có hai cô bạn cũng ở thành phố Vân Hải này, vừa liên lạc xong, giờ con muốn lái xe đón mấy người đó đi chơi.” Bạch Siêu cười híp mắt nói.
Hắn đã ra oai với người ta rồi, hai cô bạn đó nói hắn mua xe Mescedes thì phải đưa bọn họ đi chơi, sao có thể không giữ lời được? Đây chính là cơ hội tốt nhất để tán gái cơ mà.
Lý Thúy vừa nghe cũng thấy hưng phấn hẳn, chuyện con trai mình tìm vợ thì bà ta không thể không quan tâm.
“Chẳng phải đã nói sẽ cho nhà chị một con xe Mescedes sao? Chìa khóa đâu rồi?” Lý Thúy chìa tay ra trước mặt Trần Thủ Quốc.
Còn Trần Thủ Quốc lại nhìn sang Sở Phàm.
“Sở Phàm, đưa chìa khóa của cậu ra đi.”
Sở Phàm không nói gì, lấy luôn chìa khóa xe đưa ra, chỉ là trong lòng anh cảm thấy, hai tên này cùng ra ngoài thì khả năng xảy ra chuyện là rất lớn, hai thằng cha không biết trời cao đất dày là gì, nhưng đừng có mà có mắt như mù, đắc tội với người ta, nếu không chỉ dựa vào nhà họ Trần thôi thì không cứu nổi bọn họ đâu, trong thành phố Vân Hải này, số người có thế lực lớn hơn nhà họ Trần phải nói là nhiều không kể xiết, nhà họ Trần chỉ ở trong khu Tịnh Yên nhỏ thôi mà đã chưa là gì cả, còn khu Tịnh Yên lại chỉ là một trong mười khu ở thành phố Vân Hải, chứ không phải là thành phố có tốc độ phát triển nhanh chóng gì.
“Đưa ra sớm có phải hay không, cứ làm như xe là của mày không bằng!” Bạch Siêu giật lấy chìa khóa xe.
“Xe này đúng là xe của anh Sở Phàm đấy, nếu anh ấy không muốn cho các anh, thì các anh cũng không lấy nổi xe đâu.” Trần Mộng Dao nói với giọng tức tối.
“Đùa à, thẳng cha này mà mua nổi xe? Anh nói anh nuốt được luôn cả cái xe này em có tin không?” Bạch Siêu cảm thấy hơi nực cười.
Chưa đợi Mộng Dao giải thích, hắn và Bạch Kiệt đã khoác vai nhau đi xuống tầng một.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Trần Thủ Quốc lo lắng nói.
“Chú yên tâm đi, tiểu Siêu điềm đạm lắm, không xảy ra chuyện gì được đâu.” Lý Thúy đáp lại luôn.
Sở Phàm và Trần Mộng Dao cũng không muốn tiếp tục ngồi ở đó nữa, không có gì để nói với mấy người nhà này nữa cả, liền lấy cớ ra ngoài, cùng Sở Phàm đi đến công ty.
Được Sở Phàm giúp đỡ xử lý công việc, Trần Mộng Dao cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thời gian riêng của hai người không nhiều, nên hay cảm thấy ngại ngùng, nhưng giờ đây dần dần cái cảm giác ngại ngùng đó cũng biến mất, Trần Mộng Dao cũng thích luôn cái cảm giác này.
Từ những ngày đầu coi Sở Phàm như người anh trai, dịu dàng quan tâm, đến giờ sự dựa dẫm thậm chí cảm giác còn càng sâu đậm hơn, những thay đổi này đều là được tích lũy từ ngày qua tháng lại mà có, rồi tự cảm nhận được.
Cô nghĩ rằng cô nên cảm ơn chị mình, chị không thích người này, nhưng lại là một nửa còn lại mà cô mong mỏi tìm kiếm.
“Em có kế hoạch gì để đưa lô thuốc mới này ra thị trường không?”
“Kế hoạch...... thực ra em chính là muốn những người nghèo khổ cũng đều có thể dùng được loại thuốc này, bệnh ung thư quá thể đáng sợ, mà giá của loại thuốc này thì lại đắt quá, chỉ riêng giá nhập khẩu thôi đã khủng khϊếp như vậy rồi, nếu em đưa ra giá quá thấp thì tập đoàn Minh Châu sẽ lỗ nặng, mà bên phía tập đoàn Minh Châu cũng sẽ không đồng ý đâu.” Trần Mộng Dao nói với giọng chán nản.
“Tập đoàn Minh Châu sẽ đồng ý thôi, nhưng có một vấn đề không biết em đã nghĩ tới chưa, công ty không phải là tổ chức từ thiện, lô thuốc này thậm chí có thể đưa ra miễn phí, nhưng sau đó thì sao? Số người bệnh quá nhiều, mỗi ngày đều tăng lên, sau này sẽ ra sao? Công ty tập đoàn muốn tồn tại được, muốn nuôi được nhân viên, thì phải có lãi, nên đây rốt cuộc vẫn không phải là kế sách lâu dài được.” Sở Phàm từ tốn nói.
Anh nói những lời này không phải vì anh quan tâm đến tiền, mà là muốn Mộng Dao hiểu một điều, lòng tốt không thể khiến cô ấy có thể làm được việc thiện lớn đến mức nào, chỉ khi thực lực đủ lớn mới có thể cứu giúp được cả thiên hạ, nếu không chút lòng tốt đó chẳng là cái gì cả.
“Em biết rồi anh Sở Phàm, em sẽ suy nghĩ lại vấn đề này xem sao.” Trần Mộng Dao cắn môi nói.
Buổi chiều, một mình Mộng Dao ở lại công ty, Sở Phàm thì trở lại trường học.
Nhưng Sở Phàm còn chưa vào đến ký túc xá thì chuông điện thoại reo lên, là Trần Thủ Quốc gọi điện cho anh.
“Bạch Siêu nhà họ Bạch lái xe gây tai nạn rồi, cậu mau đến xử lý nhanh lên, ở đoạn giao nhau số 13 đường Huệ Dân, hình như nghiêm trọng lắm, cậu là chủ xe cậu mau đến đó đi!” Giọng nói của Trần Thủ Quốc rất gấp gáp.
Sở Phàm không còn gì để nói, lúc này mới nhớ đến anh là chủ chiếc xe? Xảy ra chuyện rồi lại đổ lên đầu anh? Trước đấy thì đã làm gì rồi? Đám người này...... đúng là trơ tráo hết sức.
Nhưng Sở Phàm cũng không chần chừ, vội vàng đi taxi đến đoạn giao nhau số 13 đường Huệ Dân ở hướng Nam của khu Tịnh Yên, ở đó có rất nhiều người đang vây quanh, cảnh sát còn chưa tới, đầu của một chiếc Mescedes bị đâm đến móp méo, đứng ngang đường, hai người đàn ông và hai người phụ nữ đứng ở bên đường chỉ vào người đang nằm dưới đất rồi cứ thế chửi, nhất là Bạch Siêu chửi mới dữ tợn, có bao nhiêu lời tục tĩu hắn đều văng ra hết.