“Anh Mao, anh nói vậy nghĩa là sao ạ?” Sắc mặt Trương Hào méo mó, hắn không hề biết rốt cuộc mình đã gây nên tội lớn gì.
“Nếu Sở Phàm không biết chuyện này, nếu Mộng Dao muốn tha thứ cho cậu, thì cậu chỉ cần làm cho Mộng Dao vui là được, chuyện này sẽ giải quyết được dễ dàng, nhưng Sở Phàm đã biết rồi, thì hậu quả như thế nào tôi cũng không thể lường trước được, cậu ta không tầm thường đâu.” Mao Cương nói.
“Sở Phàm? Sao em chưa nghe danh tiếng bao giờ nhỉ......” Trương Hào chán nản.
“Được rồi, đừng lôi thôi nữa, ngồi đấy mà cầu nguyện dần đi là vừa.” Mao Cương nói với giọng không còn nhẫn nại nữa.
“Anh Mao, anh phải cứu em, em luôn hết lòng với anh, cũng dâng cho anh không ít hàng ngon mà.” Trương Hào bắt đầu cầu xin.
Nhưng Mao Cương không hề để ý đến hắn, nếu là chuyện bình thường thì không sao cả, nhưng Sở Phàm là người của tập đoàn Minh Châu, giờ đây hắn đang muốn được hợp tác với tập đoàn Minh Châu, không thể đắc tội với Sở Phàm được.
Muốn phát triển ở khu Tịnh Yên này, vậy thì bắt buộc phải có mối quan hệ tốt với với mấy doanh nghiệp đi đầu ở đây.
Vốn với khả năng của Mao Cương, muốn tiếp xúc với tập đoàn Minh Châu thì vô cùng khó, nhưng vì Sở Phàm, hắn lại có cơ hội đi lại được với tập đoàn Minh Châu.
Mao Cương sợ Sở Phàm không tìm được phòng, còn đích thân gọi điện cho Sở Phàm, báo tin Mộng Dao đã được an toàn, đồng thời thông báo cả vị trí hiện tại của mình, để cậu ấy mau đến đưa Mộng Dao đi, mấy nơi này không phù hợp với một người con gái trong sáng như Mộng Dao.
Mười phút sau Sở Phàm mới đến khách sạn Thiên Thắng, anh chạy thẳng lên tầng năm, lao vào phòng của bọn Mao Cương, sau khi vào thấy Mộng Dao ngồi ở đó, ngoài vết tím trên mặt ra, những chỗ khác đều không sao cả.
Sở Phàm vội vàng qua đó ôm lấy Mộng Dao.
Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với Mộng Dao gần như vậy, lúc vừa nghe thấy Mộng Dao bị bắt đi, bị người ta uy hϊếp, anh thừa nhận lức đó anh vô cùng sợ hãi, sợ Mộng Dao sẽ xảy ra chuyện gì, sợ anh sẽ gặp chuyện khiến anh phải hối hận cả đời, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác sợ mất đi một thứ gì đó đến vậy, anh vừa tức giận vừa hận bản thân không bảo vệ được cho Mộng Dao thật tốt, nếu không có Mao Cương ở đây, mười phút qua sẽ xảy ra chuyện gì? Mộng Dao có thể thoát khỏi được lũ rác rưởi này không?
“Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Sở Phàm vuốt mặt cô, Mộng Dao thấy đau nên rụt đầu lại, bên má phải của cô vẫn còn vết tím bầm.
“Em không sao, may mà có anh Mao Cương ở đây.” Mộng Dao đỏ mặt lắc đầu.
Lúc này Trương Hào đứng ở bên cạnh, hắn lén lút nhìn Sở Phàm, người đàn ông này trông rất tầm thường, nếu không phải những lời nói từ trước đó của Mao Cương, thì hắn nhất định sẽ nghĩ rằng thằng cha đứng trước mặt hắn đây chỉ là một nhân viên khách sạn hoặc là một kẻ nghèo hèn nào đó.
Nhưng bây giờ, kể cả đối phương có tầm thường đến đâu thì cũng phải vô cùng coi trọng.
“Là hắn tát em đúng không?” Ôm vai Mộng Dao, Sở Phàm chỉ về phía Trương Hào hỏi.
Mộng Dao mấp máy miệng, định nói gì là thôi.
Thấy như vậy, trong lòng Sở Phàm cũng đã có được đáp án.
“Bố mẹ em ở đâu? Anh đưa em qua đó trước.” Sở Phàm nói.
“Mọi người ở phòng 517.” Trần Mộng Dao nói.
“Mao Cương, anh trông chừng người giúp tôi, tôi đưa Mộng Dao qua đó rồi sẽ quay lại luôn.” Sở Phàm dặn dò Mao Cương một tiếng rồi đưa Mộng Dao đến phòng 517.
Trong phòng ăn, Trần Thủ Quốc vô cùng sốt sắng, còn những người khác dường như không có biểu hiện gì cả, ngồi đó nói chuyện với vẻ bình thản, kiểu như chuyện Mộng Dao bị người ta bắt đi không khiến họ có cảm giác đau buồn hay lo lắng gì cả, vừa vào tới phòng, Mộng Dao thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cô cảm thấy chua sót đến nhói lòng, Sở Phàm cầm chặt bàn tay nhỏ của cô, ra hiệu cô đừng để ý.
“Ơ? Mộng Dao xong chuyện nhanh thế à? À không phải, cháu về nhanh thế à?” Lý Thúy hỏi với giọng kinh ngạc.
“Cả Sở Phàm nữa? Mày đến đây làm gì? Ai bảo mày đến đây? Khách sạn năm sao này, sao mày không tự nhìn lại mình xem mình có thân phận gì, cứ thích là đến tùy ý à? Nhân viên khách sạn không đuổi mày ra? Trông đúng như cái thằng nhà quê.”
Lý Thúy nói với giọng chanh chua.
Nếu là trước đây, Sở Phàm cũng chẳng thèm đôi co với loại người thiểu năng trí tuệ này, nhưng giờ anh đang tức đến mức đầu như muốn bốc khói luôn.
“Tôi khuyên bà nên đi kiểm tra cái đầu của bà đi, cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền đâu, dù sao đến thân phận của bà là gì mà bà cũng không rõ, ai cho bà cái tự tin để đi định nghĩa thân phận của người khác? Loại người không biết người biết ta như bà mới là đáng sợ thật sự.”
“Mày nói cái gì?” Lý Thúy dậm chân đứng lên, giơ tay định tát Sở Phàm một cái, kết quả bị Sở Phàm tóm lấy tay bà ta, dùng sức bóp chặt đến mức đỏ au, đến xương còn như sắp gãy đến nơi.
“Tốt nhất là đừng có thử thách thức tôi.” Sở Phàm văng tay ra, Lý Thúy loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, rồi đập lưng vào tường, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Sở Phàm.
Thằng ăn hại nay sao hôm nay cứng thế nhỉ?
Thấy vậy Trần Mộng Vũ, Quách Siêu, Bạch Ngọc Lan thậm chí là Trần Thủ Quốc đều há hốc miệng một cách kinh ngạc, thằng ăn hại chỉ biết cúi đầu nhịn nhục này, xưa nay đều nhượng bộ để dĩ hòa vi quý, thế mà nay lại dám nổi giận? Lần trước cậu ta tức giận là lần hủy hôn ước, tại lễ mừng thọ của bà Trần tuyên bố một cách hùng hồn rằng cậu ta bỏ Trần Mộng Vũ.
Nhưng lần đó Trần Mộng Vũ không hề để bụng, thoát khỏi tên vô dụng này vui còn chưa hết, việc gì phải để ý đến mấy lời gào ghét vô dụng của anh ta chứ.
Nhưng lần này, thằng cha này vì Mộng Dao mà căm phẫn đến vậy, đúng là hiếm thấy, nhưng đã sao chứ? Ra oai cho ai xem?
“Nhân viên đâu! Nhân viên phục vụ đâu? Khách sạn năm sao kiểu gì thế? Còn không mau đuổi cút ngay cái thằng mồ côi nhà quê này đi? Có muốn làm việc nữa không? Có muốn làm ăn nữa không đấy?” Lý Thúy lao ra ngoài hét ầm lên: “Thể loại người nào cũng đều có thể vào được khách sạn năm sao rồi à, nếu không muốn làm nữa thì đóng cửa hết đi!”
Nghe thấy Lý Thúy làm ầm lên như vậy, Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan cảm thấy xấu hổ, nhưng giờ Lý Thúy đang nổi điên lên, bọn họ cũng không dám nói gì cả.
“Mộng Dao, em ở đây với bố mẹ em đi, anh đi giải quyết chuyện kia đã rồi sẽ quay lại đón em.”
Sở Phàm cầm bàn tay thon mềm của cô, cũng chẳng thèm để ý đến Lý Thúy đang chửi rủa ngoài kia, anh đi ra khỏi phòng, hỏi lại số phòng mà bọn Mao Cương đang ở đó.
Trương Hào lúc này đâu còn bộ dạng hống hách ngang ngược của trước đây nữa? Hắn rụt đầu thụt cổ đứng ở đó, đúng là loại nhát chết, còn người phụ nữ sεメy của hắn nữa, cũng đang đứng đó cúi gằm mặt lại không nói gì.
“Tôi vừa hỏi kỹ rồi, tên Trương Hào này đúng là đáng chết, dám khiêu khích cậu Sở Phàm như vậy.” Mao Cương đi lên phía trước nói với Sở Phàm với vẻ lấy lòng.
“Ai đã đánh Mộng Dao?” Sở Phàm dửng dưng hỏi.
“Bọn họ đều đánh, cậu ta và cô này đều đã đánh Mộng Dao, tôi vừa hỏi kỹ xong.” Mao Cương nói.
“Đều đã đánh rồi à? Xem ra cũng là chỗ thân thiết với anh Mao đúng không?”
“Nếu là chỗ thân thiết của anh......thì tôi cũng sẽ không quá đáng quá, mỗi người một ngón tay, đem dao ra đây.” Ánh mắt Sở Phàm sắc lạnh, nhìn Mao Cương khoát tay nói, ra hiệu cho hắn đem con dao thái lan qua đây cho anh.