“Vãi, Sở Phàm cậu cái gì đấy? Cố tình nói để cho tôi nghe đúng không? Cậu cũng liều đấy, dám khinh tôi à?” Giang Phong như bị nói trúng tim đen, tức dựng tóc gáy, mặt hằm hằm nhìn Sở Phàm.
“Giang Phong cậu có phải hiểu nhầm không đấy? Tôi chưa bao giờ nói là để cậu thanh toán tiền mua đồ cho bạn gái tôi cả, là cậu cứ tự nhận đấy chứ, một mực muốn trả tiền cho bạn gái tôi, cuối cùng bạn gái tôi chọn đồ xong thì cậu lại chê đắt, bảo cô ấy đi đổi cái khác, bạn gái tôi mua đồ cần phải nhìn giá à? Cô ấy muốn mua gì tôi sẽ mua cho cô ấy, việc gì phải làm khó mình chứ, đúng không?” Sở Phàm cười rồi nói cho Giang Phong ngượng đỏ mặt.
Ý của anh là Giang Phong tự nhận sẽ thanh toán tiền giúp người khác, kết quả đồ mua xong rồi lại chê đắt, muốn Mộng Dao đi đổi thứ rẻ hơn, ý nói Giang Phong không có tiền lại ra vẻ giàu có, thực sự thì số tiền này Giang Phong đúng là không có để mà trả thật, rút sạch ví tiền của cậu ta ra thì cũng chỉ có khoảng một trăm nghìn, trừ khi cậu ta bán đi chiếc xe Porsche cũ đỗ bên ngoài may ra còn đủ.
“Sở Phàm, anh nói cũng hơi quá đáng rồi đấy! Anh Phong có ý tốt muốn mua đồ cho Mộng Dao mà anh lại nói như thế?” Khương Dĩnh nhíu mày.
“Khương Dĩnh, em nói vậy là sai rồi, Giang Phong muốn trả tiền ngày từ đầu anh đã không đồng ý, nhưng cậu ấy cứ một mực đòi thanh toán thì anh cũng không từ chối nữa, nhưng giờ bạn gái anh đã chọn được thứ mà cô ấy thích, thì lại bảo cô ấy phải đi đổi cái khác, như vậy là ý gì? Giang Phong không có tiền để trả thì anh trả là xong, quan trọng là Mộng Dao thích thứ đấy, còn thì anh cũng có nói gì đâu?” Sở Phàm nói với giọng vô tội, khiến Giang Phong tức đến tối sầm mặt mày.
Nhưng cậu ta biết nếu tức lên gây chuyện ở đây, cuối cùng vẫn không có tiền thanh toán, vậy thì sẽ càng xấu mặt hơn.
Đúng lúc thằng cha này đang muốn thể hiện, để xem cậu ta lấy gì để thanh toán đây.
“Hề hề, vậy thì lỗi tại tôi rồi.” Giang Phong cười nhạt.
“Không ngờ cậu lại là một người có tiền đấy Sở Phàm, hơn ba trăm nghìn nói trả là trả ngay, được, tôi đợi cậu thanh toán.” Giang Phong lại châm một điếu thuốc nữa, híp mắt cười nói.
“Anh Sở Phàm...... em...... em không lấy nữa đâu.” Trần Mộng Dao đứng ở đó cảm thấy lúng túng, đúng là trả lại cũng không được, mà không trả lại cũng không xong, cầm chiếc mặt ngọc này mà thấy khó xử, cô không hề nghĩ là chiếc mặt ngọc này lại đắt đến vậy, nếu biết trước thì cô đã không chọn nó ngay từ đầu.
“Lấy, sao lại không lấy chứ, anh Sở Phàm của em muốn mua cho em, sao em lại không muốn lấy? Em như thế chẳng phải phụ tấm lòng của người ta à?”
Giang Phong nghĩ chắc chắn tên Sở Phàm này đang cố tỏ vẻ ra oai, cũng là muốn trọc tức cậu ta thôi, nếu bảo cậu ta trả tiền thật thì có trả nổi không? Một thằng mua cái điện thoại thôi mà cũng phải đi ship hàng khổ sở kiếm tiền mới mua được, cậu ta lại mua được hàng hiệu hơn ba trăm nghìn?
“Đúng đấy Mộng Dao, em thích thì lấy đi, lúc đi anh đã bảo em rồi đừng có nghĩ ngợi đến giá tiền, thích cái nào cứ lấy là được.” Sở Phàm cười nói.
“Đi, chúng mình ra quầy thanh toán.”
Kéo Trần Mộng Dao đi, Sở Phàm không hề để ý đến sắc mặt của Giang Phong mà rời khỏi khu khách VIP rồi đến thẳng quầy thanh toán.
“Đi em, để anh xem cậu ta lấy gì để thanh toán, ra vẻ ta đây có tiền, chỉ sợ lại cứ thế cả người cả của bỏ chạy luôn ấy chứ?” Giang Phong ném đầu thuốc vào trong thùng rác, ôm Khương Dĩnh đi theo phía sau.
Khả Nhi cũng đi theo sau, cô ta cũng cảm thấy sững sờ, không ngờ Giang Phong lại không trả nổi số tiền đó thật, cô ta nên nhắc nhở Giang Phong từ trước thì phải, giờ để cho mọi chuyện đến nước này không biết sau này Giang Phong có trách cô ta không.
Nhưng thấy Giang Phong và thằng cha kia hình như không hợp nhau, có vẻ đang mâu thuẫn với nhau thì phải, đầu óc Khả Nhi nhanh nhạy, đột nhiên nghĩ tới cách lấy lòng Giang Phong.
“Giang Phong, cậu yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ làm cho thằng cha đó phải xấu hổ, kể cả cậu ta có tiền thì tôi cũng phải làm cho cậu ta không thanh toán nổi.” Khả Nhi nói nhỏ vào tai Giang Phong, rồi cô ta đi nhanh về phía trước đến thẳng quầy thanh toán.
Khương Dĩnh đứng bên cạnh tuy cũng nghe thấy những lời mà Khả Nhi nói với Giang Phong, nhưng cũng không đứng ra ngăn cản, cô ấy cũng nghĩ là nên cho Sở Phàm một bài học, ai bảo anh ta dám làm anh Phong phải mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, giờ anh Phong đang không vui, sau này có muốn mua gì e rằng cũng sẽ khó.
“Tôi vừa nhận được thông báo từ sếp, chiếc mặt ngọc này đã được xác nhận là mặt ngọc cổ của một nhà quý tộc nước anh đã làm mất từ những năm năm mươi, giờ cũng đã có hơn sáu mươi năm lịch sử, công nghệ tinh sảo nên chi phí rất cao, giờ giá của nó phải tăng gấp đôi thì mới bán ra ngoài được, tôi xin lỗi vì đã gây bất tiện cho anh thế này.” Khả Nhi giả vờ đặt điện thoại xuống, nói với Sở Phàm bằng giọng áy náy.
“Vừa mới nhận được thông báo? Lại đúng lúc thông báo cô là chiếc mặt ngọc này phải tăng giá à?” Sở Phàm hơi nhíu mày, rồi chỉ vào chiếc mặt ngọc trên tay Mộng Dao hỏi với vẻ có chút nực cười.
“Đúng vậy, sếp chúng tôi vừa gọi điện đến và nói như vậy.” Khả Nhi cười nói.
Giang Phong đúng bên cạnh nghe thấy vui như mở cờ trong bụng, biết ngay là Khả Nhi đang lấy lòng cậu ta, giúp cậu ta đối phó với thằng cha không biết trời cao đất dày này, cậu ta nhìn sang Khả Nhi nháy mắt một cái rồi âm thầm giơ ngón tay cái lên ra vẻ tán thưởng.
“Sở Phàm, quan trọng là thích, chứ giá cả có là gì đâu nhỉ? Chỉ là tăng gấp đôi thôi mà? Hơn ba trăm nghìn chuyện nhỏ như con thỏ, sáu, bảy trăm nghìn cũng có thấm vào đâu, mau thanh toán rồi đi thôi.” Giang Phong đã thanh toán hơn ba mươi nghìn của cậu ta rồi, giờ chỉ đợi mỗi Sở Phàm là xong.
Sở Phàm lắc đầu cười, dù sao số tiền này cũng là trả cho Minh Khê, tăng tiền thì tăng vậy, cũng chẳng muốn vì chuyện vặt vãnh này lại phải đi nói với Minh Khê làm gì.
“Bảy trăm nghìn đúng không? Quẹt thẻ đi.” Sở Phàm lấy thẻ ngân hàng đặt lên trên quầy.
Thấy vậy, sắc mặt Khả Nhi và Giang Phong đều hơi biến sắc, bảy trăm nghìn mà cậu ta cũng mua? Điên rồi à? Chiếc mặt ngọc này giá mua vào cũng chỉ hơn hai trăm nghìn, bán ba trăm rưỡi đã lãi hơn một trăm nghìn, bán giá trên bốn trăm nghìn đã không có ai muốn mua rồi? Lại có loại ngu ngốc tự nguyện để cho người khác chặt chém như vậy á?
“Sao thế? Không quẹt thẻ à?” Nhìn sắc mặt hơi khác thường của Khả Nhi, trong lòng Sở Phàm cảm thấy buồn cười.
Khả Nhi nhìn sang phía Giang Phong, Giang Phong lại nháy mắt ra hiệu cho cô ta.
“Xin chờ một chút ạ, tôi gọi điện cho sếp xem có muốn bán không, vì dù sao chiếc mặt ngọc này sếp chúng tôi cũng rất thích, tôi không dám tự quyết định cứ thế mà bán, xin lỗi anh nhé.” Khả Nhi cười nói, cô ta lại cầm điện thoại lên, giả vờ quay mặt đi, rì rầm nói nhỏ trao đổi qua điện thoại.
Hơn mười giây sau, Khả Nhi cất điện thoại với bộ mặt vô cùng áy náy: “Tôi xin lỗi ạ, vừa rồi sếp tôi nói chỉ có hội viên VIP chí tôn của cửa hàng mới đủ tư cách để mua chiếc mặt ngọc này, mà làm thẻ hội viên VIP chí tôn cần nạp mười triệu, nạp xong sẽ được hưởng ưu đãi ba mươi phần trăm nữa, anh có muốn làm thẻ không ạ?”
Khả Nhi nghĩ bụng, giờ thì hết oai rồi chứ? VIP chí tôn, ngoài đại gia siêu giàu ra thì chỉ có loại ngu mới làm thẻ này, hơn nữa thằng cha này cũng lắm là kiểu nhà giàu mới nổi, nhìn cách ăn mặc của cậu ta không có tý gì giống với phong cách của tỷ phú cả.
Giang Phong đứng phía sau cười không khép được miệng: “Sở Phàm ơi là Sở Phàm, cậu mua đi chứ, chẳng phải vừa nãy nói hay lắm à? Chủ yếu là thích, còn không giá cả không quan trọng, thế thì cậu mua đi chứ?” Giang Phong cười suиɠ sướиɠ như khỉ đang xem hài vậy.
Đa số ánh mắt của mọi người trong cửa hàng đều đổ dồn về phía này, vừa nghi hoặc, không hiểu nổi, cũng vừa cảm thấy cô quản lý này có phần hơi quá đáng, rõ ràng là làm khó khách hàng, còn đa số người còn lại thì đứng xem với thái độ tò mò hứng khởi.
Sở Phàm cũng đã chịu đựng hết nổi, sao anh lại không nhận ra cô quản lý này đang giúp Giang Phong đối phó anh chứ?
“Bây giờ, gọi điện cho sếp của các cô đi, bật loa ngoài lên, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với sếp các cô.” Sở Phàm nói với giọng chắc nịch.