Ngoài buổi sáng lúc đó ra thì cả ngày Sở Phàm không thấy Trần Mộng Vũ đâu cả, người phụ nữ này e rằng đã vì chuyện này mà ám ảnh rồi cũng nên, chỉ là không biết nếu Quách Siêu mà biết được chuyện này thì cô ta phải giải thích như thế nào.
Nhưng cả ngày hôm nay tâm trạng của Sở Phàm tràn đầy hứng khởi, cũng không muốn quan tâm tới chuyện của bọn Trần Mộng Vũ và Quách Siêu làm gì.
Cho đến ngày hôm sau, vừa sáng sớm Sở Phàm đã trốn tiết rồi hẹn Trần Mộng Dao gặp nhau ở cổng trường.
“Anh Sở Phàm, anh thật sự muốn cùng em về nhà à? Anh không sợ bố mẹ em sẽ......” Trần Mộng Dao đứng ở cổng trường, hai tay đan vào nhau, hôm nay cô mặc một chiếc chân váy màu hồng kèm với chiếc áo hai dây màu xanh nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo voan trắng mỏng, cả con người cô toát lên một vẻ đẹp thanh thoát nhẹ nhàng.
“Sợ gì chứ? Anh ở nhà em cả ba năm trời, nếu sợ thì đã bỏ chạy từ lâu rồi.”
“Hơn nữa, lần này anh đến với thân phận khác mà, trước đây là chồng sắp cưới của chị em, giờ là bạn trai của em cơ mà.”
“Đây chẳng phải đúng với ý của bọn họ à?” Sở Phàm cười nói, trong lòng anh ấy vẫn còn một câu chưa nói ra, đó chính là đồng thời cũng đúng với ý của anh nữa.
“Vậy...... chúng mình đi thôi.” Trần Mộng Dao đỏ mặt, định kéo Sở Phàm đi bắt taxi.
“Em từ từ đã, nửa tiếng trước anh vừa gọi điện cho showroom 4S rồi, bảo bọn họ mang một chiếc xe tới đây, giờ chắc cũng sắp đến rồi đấy.”
Sở Phàm vừa nói dứt xong, một chiếc xe Mescedes mới tinh màu đen sáng loáng lái đến trước cổng trường, nhân viên của showroom 4S đưa chìa khóa xe cho Sở Phàm.
“Anh Sở, chiếc xe này đúng với yêu cầu của anh, từ màu sắc đến linh kiện đều giống hệt chiếc lần trước, hy vọng là anh sẽ vui, chúc anh lái xe an toàn ạ.” Nhân viên cười một cách lễ phép.
“Được, cảm ơn anh.”
Sở Phàm nói khách sao một câu rồi kéo Trần Mộng Dao vào ghế phụ, rồi lái đi, cả quãng đường Trần Mộng Dao ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Anh, xe này anh lấy ở đây thế?”
“Anh lại mua một chiếc xe mới.” Sở Phàm nói.
“Lại mua một chiếc mới? Tiền của anh là từ trên trời rơi xuống à! Chẳng phải anh nói sắp hết tiền rồi sao?” Trần Mộng Dao cảm giác như mình đã bị lừa, lấy hết dũng khí nhíu mày lên hỏi.
“Mộng Dao, anh cũng không phải cố ý muốn lừa em gì cả, chỉ là anh nghĩ rằng..... có những chuyện nếu nói trước với em thì sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai chúng mình.” Sở Phàm đi chậm lại, nói với giọng áy náy.
“Anh Sở Phàm, không phải là em giận vì anh giấu em là anh có bao nhiêu tiền, mà là đôi khi anh làm cho người ta phải cảm thấy lo lắng.” Trần Mộng Dao lí nhí nói.
Ba năm qua, Trần Mộng Dao rất để tâm đến những điều mà Sở Phàm đã làm cho chị cô, nhưng chị cô lại không biết trân trọng, tất cả những gì mà người đàn ông này hy sinh cho chị ấy thì chị ấy lại không coi ra gì cả, Trần Mộng Dao nhiều lúc cảm thấy rất thương Sở Phàm, nhưng giờ cô lại phát hiện ra người đàn ông này không thảm hại như những gì mà cô tưởng tượng, thời gian gần đây anh ấy đã tiêu hết bao nhiêu tiền rồi? Chỉ riêng hai chiếc xe đã gần một triệu, trúng xổ số thì cũng không thể trúng nhiều như thế chứ? Chẳng nhẽ anh ấy đã trúng năm triệu à? Đúng là đồ lừa đảo, thế này mà trước đây mình còn tiết kiệm tiền để cho anh ấy mua quà cho bà nội, vì chuyện này mà mình làm thêm không ít, rồi khi gọi đồ ăn cũng không dám gọi món đắt.
“Em không lo lắng thừa đâu, anh đều ghi nhớ trong lòng hết.” Sở Phàm mặt dạn mày dày cười lên.
“Với lại, em cảm thấy...... em với anh thế này có phải là không tốt lắm không? Em toàn nghĩ là em đã cướp người đàn ông của chị em, rồi sẽ bị mọi người quở trách.” Trần Mộng Dao vân vê tà váy, khuôn mặt đỏ bừng.
“Chị em có bao giờ coi anh là người đàn ông của chị em chưa? Anh ở nhà họ Trần ba năm trời, thực ra chẳng khác gì một người ở mà nhà họ Trần đã thuê trong ba năm cả, lại còn không có lương nữa, anh với chị em, đến tay còn chưa nắm bao giờ.” Sở Phàm nói với giọng khổ sở.
Trần Mộng Dao cười hi hi một tiếng.
Sau đó không nói gì nữa.
Thật lòng thì cô rất thích Sở Phàm, sự chân thành của Sở Phàm trong tình yêu mãnh liệt tới mức cô chưa từng thấy được ở người đàn ông nào khác, thêm vào ở cùng một nhà ba năm, cô cũng hiểu phần nào về tính cách của Sở Phàm, cho nên tự nhiên đã trở thành người mà Mộng Dao ngưỡng mộ nhất.
Nhưng cô cũng không ngờ rằng, hai người lại được thành đôi vì cái cách này, có thể nói là kịch giả nhưng tình thật.
“Mộng Dao, cảm ơn em đã để anh được gặp em, ba năm bất hạnh ở nhà họ Trần đối với anh mà nói lại là một điều may mắn nhất, một đời người cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, không có bao nhiêu lần ba năm để mà chịu được sự dày vò cả, quãng thời gian còn lại anh hy vọng có thể được ở bên cạnh người con gái mà mình thích nhất.”
Tuy Sở Phàm không nói người con gái mà anh thích nhất là ai, nhưng Trần Mộng Dao cũng sớm đã đoán ra được, mặt cô đỏ ửng ngồi bên ghế phụ không nói lời nào, hai chiếc răng cửa cắn chặt lấy môi.
Một chiếc Mescedes mới cóng không khác gì chiếc cũ đã đi đến nhà họ Trần, đối với cả nhà Trần Thủ Quốc mà nói, hôm nay là một ngày khá đặc biệt, một người vốn đã bị nhà họ Trần bọn họ tống cổ ra ngoài, hôm nay lại trở về đây, mà bọn họ còn không thể không lịch sự, thừa nhận thân phận của Sở Phàm.
Tất nhiên, đối với Bạch Ngọc Lan mà nói, giờ bọn họ chỉ là tạm thời nhẫn nhịn, khi nhìn thấy Sở Phàm lại mua một chiếc xe giống hệt xe cũ, bọn họ biết ngay thằng ranh này chắc chắn vẫn còn nhiều tiền, chỉ là không biết rõ cậu ta còn bao nhiêu tiền mà thôi, đến khi Trần Mộng Dao lôi được hết số tiền đó về rồi thì thằng ranh này vẫn phải cút khỏi đây, không cần phải bàn cãi.
“Thằng cha đấy nói với con là anh ta chỉ còn năm trăm nghìn, rồi đi quyên góp hết số tiền đó trước mặt con luôn, giờ lại mua được xe Mescedes mới? Anh ta dám lừa con! Đúng là đáng ghét, đáng ghét thật!” Đứng trên cửa sổ nhìn xuống thấy Sở Phàm đỗ hai chiếc xe cạnh nhau, cả con người cô ta như muốn phát điên.
“Hừ, thằng ranh đấy thù dai lắm, chắc là cố tình giỡn cợt con thôi, không sao Mộng Vũ, sau này chúng ta lấy về cả gốc lẫn lãi, giờ cứ cho nó chút thể diện đã, nó chẳng phải thích Mộng Dao à? Lợi dụng được điểm này rồi thì nó vẫn là một con chó của nhà họ Trần mà thôi, đến lúc đó sẽ làm cho nó mất hết tất cả.” Bạch Ngọc Lan hừ lên một tiếng.
Con gái nhà bọn họ thì bà ta tuyệt đối không thể hời cho một loại rẻ rách ăn may nên trúng xổ số như Sở Phàm, loại rẻ rách này hút cạn tiền rồi thì cũng chỉ là loại vô dụng, dòng họ giàu sang thì lại khác, bọn họ có cái gốc, con gái của bà ta chắc chắn là phải gả vào nhà giàu sang danh giá.
“Thôi đừng nói nữa, bọn nó sắp lên đến nơi rồi đấy.” Trần Thủ Quốc nói nhỏ.
Sở Phàm đứng bên ngoài gõ cửa, Bạch Ngọc Lan ở trong đi ra mở cửa.
“Ôi, khách quý à, mau vào trong ngồi đi.” Bạch Ngọc Lan cười nói với vẻ gượng gạo.
“Cháu chào bác ạ.” Tuy không vui gì nhưng lần này Sở Phàm đến với một thân phận mới hoàn toàn, nên Sở Phàm cũng vẫn lịch sự.
Trần Mộng Dao dù sao cũng là người của nhà họ Trần, Sở Phàm và cô yêu nhau rồi sau này vẫn phải đối diện với nhà họ Trần, nếu làm căng thẳng quá thì sẽ không hay.
“Hì hì, tiểu Phàm à, những chuyện trước đây cậu cũng đừng để bụng, nếu cậu đã thích Dao Dao thì chúng tôi cũng tác thành cho hai đứa, chuyện cậu không hợp với Mộng Vũ, thì mọi người cũng biết cả, hì hì.” Trần Thủ Quốc cười nhạt hai tiếng.
Sở Phàm cười rồi đi vào trong, Trần Mộng Dao đi theo phía sau, cả bầu không khí trở nên gượng gạo.
“Sở Phàm à, có chuyện này tôi vẫn phải cần hỏi câu, nếu cậu không trả lời thì tôi sẽ không đồng ý cho Dao Dao yêu cậu được.” Bạch Ngọc Lan ngồi phía sau khoanh hai tay trước ngực nói với giọng trầm lại.
Sở Phàm quay đầu ra, Trần Mộng Dao cũng quay sang một cách thắc mắc, nhìn Bạch Ngọc Lan, không biết mẹ mình lại có suy tính gì?