“Cái gì? Mày im cái miệng mày đi, loại nó mà mua được xe này? Đấy chẳng phải là mày lấy tiền làm dự án để mua sao? Mày định lừa cả mẹ mày à?” Mặt Bạch Ngọc Lan đột nhiên biến sắc.
“Đúng là anh Sở Phàm tự mua mà mẹ, con không bỏ ra một đồng nào cả.” Trần Mộng Dao sốt sắng vừa dậm chân vừa nói, cảm giác có giải thích với bố mẹ cô thế nào thì hai người họ cũng không tin, ánh mắt như muốn cầu cứu của cô hướng về phía sở Phàm.
Nhưng Sở Phàm chỉ cười nhẹ, đối với mấy chuyện nhỏ nhặt này anh chẳng buồn giải thích, kể cả tặng hết đồ của anh cho Trần Mộng Dao cũng không sao cả.
Chỉ là một chiếc xe cỏn con thì có đáng gì chứ?
“Mộng Dao, mày lại cho nó tiền đúng không? Đến mức mua được cả xe? Mày đã cho nó bao nhiêu tiền? Mày có muốn chết không hả?” Bạch Ngọc Lan trợn trừng mắt với dáng vẻ hung dữ như muốn nuốt sống Trần Mộng Dao vậy.
“Bác gái ạ, Mộng Dao không có cho cháu tiền, chiếc xe này là cháu tự mua, dự án mà Mộng Dao làm thực ra không kiếm được bao nhiêu cả, em ấy vì suy nghĩ cho người bệnh nên lợi nhuận rất ít.” Sở Phàm đứng ra giải thích.
“Cậu cút cho khuất mắt tôi, ai cho cậu lên tiếng ở đây đấy? Loại vô dụng lười nhác như cậu thì biết gì về dự án mà nói? Với lại giờ tôi không muốn nhìn thấy cái mặt của cậu, cút về đi!” Bạch Ngọc Lan vừa nói tay vừa chỉ ra hướng bên ngoài.
Sở Phàm thở dài một cách bất lực, định lái chiếc Mescedes về, dù sao trong chuyện này nhất thời khó mà giải thích rõ ràng được, chờ mọi người bình tĩnh lại sẽ từ từ nói.
Chỉ là Sở Phàm đang chuẩn bị lên xe, Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc nhanh tay nhanh mắt ra đứng chặn luôn trước cửa xe.
“Cậu còn muốn lái xe? Sao cậu không đi chết đi hả? Xe của nhà tôi sau này đừng hòng mà động vào!”
“Để cho cậu lái một lần rồi thì biết mà thỏa mãn đi, lại cứ nghĩ là xe của mình không bằng, cậu là cái thá gì hả? Cậu đã không còn liên quan gì tới nhà họ Trần chúng tôi từ lâu rồi mà, vẫn nghĩ mình là con rể nhà này chắc?” Trần Thủ Quốc nói với giọng không chút nể nang.
Ông ta đã coi chiếc xe như là thứ hiển nhiên của nhà mình rồi, làm gì có chuyện để cái thằng ranh họ Sở này động vào chứ?
“Bố mẹ, sao hai người lại có thể như vậy? Chiếc xe này rõ ràng là của anh Sở Phàm, bố mẹ dựa vào cái gì mà không để cho anh ấy lái đi chứ?” Trần Mộng Dao không thể chịu thêm nữa, bố mẹ mình chèn ép người khác quá thể, không biết phân biệt lí lẽ gì cả thế này? Đến cô cũng cảm thấy rất xấu hổ.
“Được rồi, Trần Mộng Dao, mày thích tốt với người ngoài như thế đúng không? Tý nữa vào trong tao mới trị tội mày!” Bạch Ngọc Lan trừng mắt nhìn Trần Mộng Dao ra hiệu bảo cô câm mồm đi.
“Chuyện này không liên quan gì đến Mộng Dao cả, hai bác cũng đừng làm khó em ấy, nếu hai bác muốn chiếc xe này thì cứ việc lấy đi ạ.” Sở Phàm nhíu màu.
Anh thực sự không muốn nhìn thấy Mộng Dao vì chiếc xe này mà bị mắng chửi, cùng lắm anh lại gọi điện cho ông chủ Phùng đặt một chiếc giống y hệt chiếc này là được.
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan mới giãn ra một tí.
“Cậu cũng coi như là biết thân biết phận, tôi còn tưởng cậu định ăn vạ ở đây luôn cơ đấy.” Trần Thủ Quốc cười lên, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hẳn.
Chiếc xe này là của ông ta chắc rồi.
“Thủ Quốc à, mau đi làm bằng lái xe của anh đi, nhà mình cũng coi như có xe rồi, không có ai lái thì không được.” Bạch Ngọc Lan nói với giọng như được an ủi.
“Em cứ yên tâm, lát nữa anh đi luôn, cố gắng trong tháng này là có thể lái ra đường được, đến lúc đó đưa mọi người đi hóng gió.” Trần Thủ Quốc vừa nói vừa nhẹ nhàng sờ vào chiếc xe như kiểu không muốn rời tay, rồi tiện thể giới thiệu cho Bạch Ngọc Lan biết chiếc xe này có ưu điểm và những chức năng gì.
Trước đây Trần Thủ Quốc không mua nổi xe, nhưng cũng đã tìm hiểu rất nhiều về chiếc xe này ở trên trang web của hãng, giờ đây đã có được trong tay rồi nên giới thiệu nói năng một cách vô cùng lưu loát.
Sở Phàm nhìn Mộng Dao, nháy mắt ra hiệu với cô rằng không sao cả, anh không hề quan tâm đến những thứ này.
“Anh về đây, hôm khác anh lại đến.” Sở Phàm không lái xe mà đi bộ ra khỏi khu đó.
Trên đường anh gọi điện cho Mao Cương hỏi số điện thoại của ông chủ Phùng của showroom 4S, bảo ông ta chuẩn bị thêm cho anh một chiếc xe giống hệt với xe trước đó, và làm sẵn thủ tục hết cho anh, sau khi nói xong thì Minh Khê cũng gọi điện đến, nói rằng căn biệt thự mà anh mua đã sửa sang và hoàn thiện xong hết, giờ có thể chính thức đến ở, bảo Sở Phàm có thời gian thì qua đó xem.
Nếu không phải là Minh Khê gọi điện đến, thì Sở Phàm cũng quên mất luôn cả chuyện này, sau khi có thể vào ở căn biệt thự đó, Sở Phàm cũng coi như đã chính thức có một căn nhà đầu tiên ở thành phố Vân Hải này.
Nhưng giờ vẫn chưa vội, học kỳ cuối cùng của năm bốn vẫn chưa kết thúc, tạm thời vẫn còn phải ở trong trường, nếu rảnh thì cũng có thể qua đó xem căn biệt thự trang trí như thế nào, đến lúc đó đưa cả Mộng Dao đi cùng, cho cô ấy một bất ngờ.
Tiện thể...... tỏ tình luôn nhỉ?
Nghĩ đến đó, trong lòng Sở Phàm vui sướng, khóe miệng cũng nhếch lên cười.
Nhưng Sở Phàm không hề biết, đúng lúc này Trần Mộng Dao bị Bạch Ngọc Lan lôi vào nhà và bắt quỳ xuống, Trần Mộng Vũ vốn đang hẹn hò với Quách Siêu bên ngoài, nghe thấy Bạch Ngọc Lan nói hôm nay Sở Phàm lái xe đến đây, cô ta liền hủy cuộc hẹn rồi về nhà luôn.
Có đùa không đấy? Loại rẻ rách đấy mà lái xe đến? Tin tức này phải nói là vô cùng hot.
Sau khi về đến nhà cô ta lập tức biết ngay là có chuyện gì, tức tối đạp cho Trần Mộng Dao một phát rồi mới hùng hổ đi vào chỗ sofa ngồi.
“Nói đi, số tiền mày ăn bớt của dự án đem đi cho Sở Phàm hết rồi phải không? Bao nhiêu ngày nay mày có mang đồng nào về cho cái nhà này không hả?”
“Trần Mộng Dao, nhà họ Trần chúng tao nuôi mày khôn lớn, cuối cùng mày lại vô ơn như vậy? Mày thích đi giúp người ngoài đến thế à?”
Trần Mộng Vũ không thể hiểu nổi, thằng cha Sở Phàm cho Mộng Dao ăn phải bùa mê thuốc lú gì? Giờ đây đã hoàn toàn trở thành máy in tiền cho anh ta, đến xe cũng mua cho rồi? May mà bố mẹ phát hiện kịp thời nên mới lấy lại được xe, nếu không thằng cha này không biết đang vi vu ở nơi nào rồi?
“Con đã nói rồi, đó là tiền của anh Sở Phàm, con không hề cho anh ấy một đồng nào cả!” Trần Mộng Dao hai mắt đỏ hoe tranh cãi với giọng oan ức.
“Hờ, tao buồn cười quá đi mất, thằng cha đấy cướp ngân hàng hay là gì thế? Mày xem anh ta mua cho tao một cái điện thoại thôi đã khổ sở thế nào, đi ship đồ ăn cả tháng trời đấy, anh ta lại mua được xe? Trần Mộng Dao, giờ mày nói dối cũng không cần suy nghĩ đúng không? Mày cho rằng cả nhà chúng tao đều ngu hết rồi à?” Trần Mộng Vũ tức đến phì cười.
“Trần Mộng Dao, có phải con không muốn sống ở cái nhà này nữa không? Hay là thế nào? Tức vì vụ Cao Vĩnh lần trước chứ gì? Hay là đang trách chị gái con đấy? Lần trước chị con nó đã nghĩ tốt cho con mà sao con lại không nhận ra chứ? Có tiền đem về nhà mới là đúng, chứ con cho người ngoài như thế, nó có tiêu cho bản thân con không?” Bạch Ngọc Lan giả vờ nhẹ nhàng, bà ta biết có những người càng ép thì càng vô tác dụng, nhưng ngược lại, nếu nhẹ nhàng khuyên một chút thì lại rất có hiệu quả.
Nhưng bà ta vừa nói xong, Trần Mộng Dao chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn, nếu không có Sở Phàm thì hôm đó cô đã bị làm nhục ở cái phố Tây đó rồi, làm gì còn có chuyện sau này? Vậy mà mẹ cũng có thể nói được những lời như vậy ra.
“Mẹ con nói đúng đấy, thằng Sở Phàm đấy là cái loại lừa đảo, lừa hết tiền của con nó sẽ chạy mất hút ngay, nó và nhà họ Trần chúng ta đã đoạn tuyệt mối quan hệ rồi sao con lại chọn tin nó thế hả? Con xem nó vừa bao cả khách sạn, lại vừa mua xe, tiêu tiền như rác như thế mà con còn không nhận ra? Tất cả đều là lợi dụng con để trả thù nhà họ Trần chúng ta mà thôi.” Trần Thủ Quốc cũng đi tới nói với giọng ân cần điềm đạm.
“Cái gì mà trả thù nhà họ Trần chúng ta? Bố ăn nói khó nghe quá đấy? Tiền đều là của anh Sở Phàm! Anh ấy trúng xổ số, chiếc xe ở trước cửa cũng là anh ấy dùng tiền của mình để mua, Vân Đỉnh Kim Cung cũng là anh ấy lấy tiền của anh ấy để bao cả đó!” Trần Mộng Dao cắn răng nói thẳng.