Năm kẻ mạnh ở cảnh giới Thiên Tiên!
Nếu là ở thế giới bên ngoài thì chắc chắn có thể xưng hùng xưng bá được.
Nhưng ở Cổ Võ Giới thì cũng chỉ là năm tên đầy tớ, sự khác biệt này thật sự khiến người ta thấy bất lực.
Nhưng Sở Phàm không phải ở cảnh giới Tiên Thiênkiểu bình thường, cho nên dù có đối mặt với năm người này thì anh cũng sẽ không thấy khó khăn.
Sở Phàm điều khiển suy nghĩ khiến nội lực trong cơ thể mãnh liệt tuôn ra, tỏa ra một hơi thở mạnh mẽ, khiến năm người đầy tớ bỗng trở nên chần chừ.
Nhưng Tiêu Vân Kiếm lại không cho bọn họ dừng tay, thì bọn họ cũng không dám dừng, mà đành phải bất chấp mà giao đấu với Sở Phàm.
Quyền cước tung ra như vũ bão, không ngừng rơi xuống người Sở Phàm.
Nhưng tốc độ của Sở Phàm cực nhanh, thoắt một cái, anh đã trốn thoát được những sự tấn công đó, rồi tung ra năm cú đấm, khiến cho cả năm người kia bay ra ngoài!
Thấy vậy, toàn bộ người nhà họ Tiêu đều chìm vào im lặng. Bọn họ ngạc nhiên nhìn Sở Phàm, không ngờ rằng một người từ thế giới bên ngoài tiến vào lại có sức lực mạnh mẽ đến vậy!
“Anh Tiêu, giờ tôi đã đủ tư cách trở thành khách của nhà họ Tiêu chưa?”
Sở Phàm không quan tâm những ánh mắt đó, mà cười khẩy rồi hỏi.
Tiêu Vân Kiếm sa sầm mặt mày, nhếch miệng nói: “Đánh thắng được mấy thằng đầy tớ mà cũng đòi làm khách của nhà họ Tiêu à, mày có ảo tưởng quá không vậy? Có giỏi thì so chiêu với tao đi đã!”
Nói rồi, hắn đi đến trước mặt Sở Phàm, tỏa ra một hơi thở đáng sợ.
Sở Phàm cảm nhận, là cảnh giới Tiên ThiênĐại Viên Mãn.
Người này chỉ còn một bước nữa là đến cảnh giới Tôn Sư rồi, thực lực mạnh quá.
Nhưng, nhờ có cơ duyên đến đảo Thiên Tinh, thực lực thực sự của Sở Phàm bây giờ thậm chí còn có thể phân cao thấp với cảnh giới Tôn Sư đấy, cảnh giới Tiên ThiênĐại Viên Mãn chưa đủ để khiến anh bó tay đâu.
Anh liền cười nói: “Không ngờ, nhà họ Tiêu cũng thú vị thật đấy, đánh hết đầy tớ thì chủ nhà xuất hiện, vậy lát nữa đánh chủ nhà thì bố của chủ nhà có đi ra không? Sau đấy thì ông, cụ, kị của chủ nhà nữa nhỉ? Dù sao trong mắt anh, người không xứng trở thành khách của nhà họ Tiêu thì dù có đánh bại người nhà họ Tiêu một lượt cũng sẽ không được hoan nghênh đúng không?”
“Ý mày là sao hả!”
Tiêu Vân Kiếm sầm mặt lại, lạnh lùng chất vấn.
“Còn phải nói nữa à?”
Sở Phàm nhếch miệng: “Ban nãy rõ ràng anh đã nói, muốn trở thành khách của nhà họ Tiêu thì ít nhất cũng phải đánh bại được đầy tớ nhà anh. Giờ tôi đã đánh bại rồi, anh lại nói muốn so chiêu với tôi, rốt cuộc thế nào anh mới chịu?”
“Ơ…”
Tiêu Vân Kiếm nhất thời cứng họng. Điều kiện để Sở Phàm trở thành khách đúng là do hắn đặt ra.
Giờ người hối hận lại là hắn, tốc độ vả mặt quá nhanh đi.
Khi hắn đang không biết nên đối diện với tình cảnh này thế nào thì một giọng nói lạnh như băng từ phía sau lưng hắn truyền đến.
“Mọi người ở đây làm gì vậy!”
“Cô Tiêu Tiêu?”
Đám hộ vệ nhà họ Tiêu nghe được âm thanh thì lập tức tản ra hai bên, rồi đứng thành hai hàng.
Tiêu Vân Kiếm quay lại, hóa ra là Tiêu Tiêu Tiêu.
Sở Phàm thấy cô ấy thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù anh không sợ Tiêu Vân Kiếm làm khó, nhưng nếu có người có thể giải quyết phiền toái này thì anh cũng vui lắm.
“Chị Tiêu Tiêu!”
Trước khi Tiêu Tiêu Tiêu xuất hiện, Tiêu Vân Kiếm còn thể hiện sự khinh bỉ với cô ấy. Nhưng khi Tiêu Tiêu Tiêu xuất hiện, hắn lại lập tức ngoan ngoãn như chuột thấy mèo vậy.
“Tiêu Vân Kiếm, lâu rồi tôi không đánh cậu nên cậu ngứa đòn phải không?”
Tiêu Tiêu Tiêu lườm hắn một cái, hung dữ nói: “Khách mà tôi mời đến là người có thể bị bọn lắt nhắt mấy người ngăn lại chắc? Cậu vốn không nên cản anh ta đâu. Cho dù tôi không xuất hiện, thì cậu nghĩ cậu chặn lại được anh ta chắc? Cũng chỉ là tự chuốc lấy nhục mà thôi!”
Lúc ở biệt thự của Sở Phàm, Tiêu Tiêu Tiêu đã tận mắt chứng kiến Sở Phàm biết thuật ngự kiếm.
Mà bây giờ Sở Phàm còn chưa dùng đến chiêu này, có thể thấy anh ta chưa giở chiêu ra thôi. Một khi anh ta nghiêm túc lên thì những người này chặn anh ta lại được chắc?
Nghe vậy, Tiêu Vân Kiếm không phục chút nào, nhưng cũng không dám làm trái ý Tiêu Tiêu Tiêu, nên đành phải cúi đầu im lặng.
Tiêu Tiêu Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đến trước mặt Sở Phàm: “Không ngờ anh đến nhanh vậy, giải quyết xong chuyện của bạn anh rồi à?”
“Ừ, chút chuyện nhỏ thôi ấy mà”.
Sở Phàm nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Anh còn tưởng rằng Hạ Trúc gặp phiền phức gì lớn lắm nên mới vội vàng chạy qua giúp đỡ, ai ngờ cũng chỉ là chuyện cỏn con.
Chuyện “máu me” như vậy mà cũng bắt anh phải lặn lội mò sang, thật là bực mình.
Nhưng lần này coi như cũng có thu hoạch, ít nhất anh biết được thế giới này thật sự có những sinh vật với thực lực mạnh hơn người bình thường như trong truyền thuyết.
Điều này cũng chứng thực được tính chính xác trong lần nói chuyện của anh với Sở Thiên Hùng. Sự thật về thế giới này càng ngày càng thú vị.
“Đi, tôi đưa anh đến chỗ Lạc Lạc”.
Tiêu Tiêu Tiêu xoay người bước đi, để lại một bóng dáng yểu điệu.
Sở Phàm tỉnh táo lại cũng vội vàng đi theo.
Tiêu Vân Kiếm thì nhìn chằm chằm sau lưng Sở Phàm, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Vào trong nhà giữa, Sở Phàm mới thấy được độ rộng lớn của nơi này. Nó không hề đơn giản như ở bên ngoài nhìn thấy, bên trong thì không khác nào chốn Bồng Lai.
Chỉ đi từ cửa vào đến nơi ở của Trần Mộng Dao thôi mà đã mất hẳn một tiếng đồng hồ rồi, mà hai người còn là người luyện võ nữa, tốc độ đi nhanh hơn người bình thường nhiều.
Nếu không chắc phải mất ba tiếng mới đi hết được.
Đến một khu nhà nhỏ yên tĩnh, Sở Phàm còn chưa đi vào, đã ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng, khiến người ta tịnh tâm như đang ở nơi thờ Phật vậy.
Tiêu Tiêu Tiêu không hề định gõ cửa, mà hùng hổ đẩy mở ra, đưa Sở Phàm vào trong.
“Dì hai, con đưa con rể của dì tới đây nè, dì mau ra xem xem có hài lòng không nào. Nếu không thì con sẽ tống cổ anh ta về lại thế giới kia!”
Nghe vậy, Sở Phàm chỉ thấy không còn gì để nói.
Lúc này, cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc như ni cô, vẻ ngoài giản dị chầm chậm đi ra, đằng sau bà là Trần Mộng Dao!
Trần Mộng Dao vừa thấy Sở Phàm, khuôn mặt đã lộ lên sự vui mừng: “Anh Sở Phàm, cuối cùng anh cũng tới!”
Nói rồi, Trần Mộng Dao chạy như bay về phía Sở Phàm, xông vào lòng anh.
“Dao Dao, ở đây em thấy sao, có thấy quen không?”, Sở Phàm nhìn cô gái, yêu thương hỏi.
“Cũng được ạ, dì Mộc tốt lắm, rất quan tâm em. Tuy em lần đầu đến đây, nhưng không có cảm giác xa lạ gì hết!”, Trần Mộng Dao nhìn người phụ nữ đằng sau rồi nói nhỏ.
“Dì Mộc?”
Sở Phàm nghi hoặc nhìn người phụ nữ, thầm nghĩ, chẳng phải đây là mẹ của Trần Mộng Dao ư, sao lại thành dì Mộc rồi.
Như cảm nhận được sự nghi ngờ của Sở Phàm, người phụ nữ cười thanh lịch rồi giải thích: “Chàng trai, cậu đừng bất ngờ, Lạc Lạc chưa thể quen được với thân phận mẹ ruột của tôi, nên tạm thời gọi tôi là dì Mộc. Khi nào con bé chấp nhận được thì sẽ thay đổi xưng hô sau”.