Chàng Rể Phi Thường

Chương 51: Để sếp Phùng quyết định




“Được thôi, tiểu Cương buông tay đi, chờ sếp bọn họ đến đã.” Mao Cương cười nói.

Một đám người đứng đợi ở trong showroom, giám đốc Vương nhìn chằm chằm vào chiếc xe Maybach bên ngoài, càng nhìn càng thấy quen, biển số xe này hình như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được.

“Cậu ơi, làm thế nào bây giờ? Chiếc xe đó đi sửa cũng phải hơn một trăm nghìn? Cậu nhất định phải cứu cháu, cháu không có nhiều tiền như thế để đền đâu!” Lữ Văn tìm giám đốc Vương cầu cứu.

“Yên tâm đi, chờ tí nữa sếp đến sẽ giải quyết, cậu cũng thân với sếp, những chuyện như thế này làm vài thao tác rồi ném qua cho bên công ty bảo hiểm là xong, không phải tốn một xu.” Giám đốc Vương nói với giọng đảm bảo.

“Ha ha ha, vậy thì cảm ơn cậu nhé, hai thằng khốn này có cơ hội nhất định phải cho bọn họ một trận!” Lữ Văn nói với sắc mặt nham hiểm kiểu đay nghiến.
“Không cần cháu nói cậu cũng sẽ không tha cho bọn họ được, không ngờ dám giở thủ đoạn cắn lại chúng ta, Vương Hạc này lăn lộn bên ngoài bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ gặp phải chuyện bất lực như thế này.” Giám đốc Vương nói với giọng lạnh lùng: “Nhưng đối với nhóc con như cháu thì đúng là một bài học, không kín mồm kín miệng thì dễ bị người ta khơi mới nói hết sự thật, sau này ra ngoài xã hội chắc chắn sẽ thiệt, thằng cha đấy lần này giở trò với cháu, chứng tỏ trong chuyện này từ đầu đến cuối hắn đều rất tỉnh táo, sau này cháu có đối phó với hắn cũng phải cẩn thận, hắn không phải là hạng đơn giản đâu.”

“Hơn nữa có thể đi nổi loại xe Maybach thì ít nhất tài sản cũng phải hàng chục triệu, làm rõ thân phận của đối phương rồi hẵng quyết định đối phó.” Giám đốc Vương nói nhỏ với Lữ Văn.
Lúc này sếp bọn họ cũng đã đến, ông ta lái một con xe Mescedes S bình thường từ phía ngoài vào, giám đốc Vương và Lữ Văn vội vàng bước tới.

Sếp bọn họ hơn bốn mươi tuổi, thân hình hơi mập mạp da trắng, gương mặt có phần phúc hậu, đầu hơi hói, đi bên cạnh là thư ký của ông ta, dáng cao chuẩn, cằm nhọn, đúng kiểu khuôn mặt hotgirl.

“Tiểu Vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà gọi tôi đến gấp thế này, chẳng phải tôi đã nói là không có chuyện gì quan trọng thì đừng có làm phiền tôi à?” Người trung niên hơi béo nói với vẻ mặt không vui.

“Chuyện lớn đó sếp, có người cố ý hại showroom của chúng ta, báo cảnh sát niêm phong showroom, giờ phải làm rõ mọi chuyện xong mới cho chúng ta tiếp tục bán hàng.” Giám đốc Vương nói như sắp khóc đến nơi.

“Đúng thế đấy sếp, đều tại hai thằng cha kia, cố tình lái cái xe thanh lí của chúng ta ra ngoài gây tai nạn, rồi báo cảnh sát nói chúng ta kinh doanh không đúng, đã vi phạm tội cố ý gây thương tích và tội làm hỏng tài sản của người khác, chỉ khổ thân nhân viên chúng cháu chẳng làm gì cả, cẩn thận chăm chỉ, đúng là oan quá ạ.” Lữ Văn biết khi không có chứng cứ thì có giải thích cũng khó, nên hắn đã đi trước một bước, than thở nỗi khổ tâm trong lòng, chờ lát nữa thằng cha Sở Phàm có nói thế nào thì cũng sẽ không thấm vào đâu.
Dù sao ấn tượng ban đầu vẫn mang tính chủ đạo, con người ai cũng có tâm lý như vậy, sẽ tự nhiên đứng về phía người nào chạy đến nói lí lẽ trước.

“Có chuyện như vậy à? Có khi nào là đối thủ cạnh tranh làm không?” Ông sếp béo này nét mặt đang dửng dưng đột nhiên căng lên, ông ta nhìn về hướng chỉ tay của Lữ Văn, ngó đầu nheo mắt.

Mao cương lại đến showroom của ông ta? Ông trùm này lâu lắm mới lại thấy đến đây, lần gần đây nhất hai người cùng ngồi ăn với nhau là hai tháng trước rồi.

Đối với những ông sếp làm ăn kinh doanh mà nói, trừ khi làm rất lớn, nếu không muốn được yên ổn, muốn ổn định và phát triển ở khu Tịnh Yên này, thì việc quen biết một vài ông trùm có thế lực ngầm là chuyện vô cùng cần thiết, bọn họ có thể giúp giải quyết tất cả những rắc rối mà nếu dùng theo cách thông thường thì không thể giải quyết nổi.
Sếp của showroom 4S này, có người chống lưng phía sau chính là đại ca của ông ta, Mao Cương, một người đàn ông lộng hành có thế lực ở phố Phúc Khẩu.

Mao Cương thì chưa phải là đại ca đứng đầu khu Tịnh Yên, phía trên hắn còn có người nhà họ Giang đàn áp, muốn chở thành đại ca đứng đầu của khu Tịnh an thì hắn vẫn phải xử được Giang Mậu, với thực lực bây giờ của Mao Cương mà nói thì vẫn còn kém xa so với tên vua cá cược Giang Mậu kia.

Nhưng chỉ với thân phận là một ông chủ showroom 4S Mescedes, thì còn lâu mới đủ tư cách tiếp cận Giang Mậu.

Cho nên lùi lại một chút thì Mao Cương chính là lựa chọn tốt nhất của ông ta, để kết thân được với Mao Cương, ông ta cũng đã phải trả giá và dành ra tâm huyết rất lớn.

“Sếp, chính là hai thằng súc sinh kia, còn ra oai nói đợi sếp đến tính sổ, nếu không phải là cháu và giám đốc Vương ra sức ngăn lại thì e rằng showroom của chúng ta đã bị bọn họ phá tanh bành rồi, đúng là hống hách!” Lữ Văn cứ thế thêm dầu vào lửa, mục đích để sếp hắn phải tức điên lên.
Cuối cùng hắn vừa nói xong thì người trung niên béo kia quay người tát cho hắn một cái bạt tai thật mạnh, khiến nửa bên mặt còn lại của Lữ Văn cũng sứng đỏ lên, hoa mắt chóng mặt hắn không còn nhìn ra được phương hướng nữa.

“Mẹ mày chứ mày mới là thằng súc sinh đấy, cả nhà mày đều là súc sinh!” Ông sếp béo đó nhổ luôn nước bọt vào mặt Lữ Văn.

Đừng nói là Lữ Văn, đến cả giám đốc Vương cũng phải sửng sốt.

“Anh Mao, anh đến đây mà không nói trước với tôi một tiếng, để tôi còn đặt tiệc chứ, chúng ta lâu lắm chưa ngồi với nhau rồi.”

“Suýt nữa thì bị người của showroom anh đánh chết, tôi còn dám thông báo với anh à?” Mao Cương cười gượng.

“Mất dạy! Ai dám động vào anh Mao? Không muốn sống nữa chắc?” Ông sếp béo nói với sắc mặt nghiêm nghị.
“Sếp Phùng, anh biết vậy là được rồi, những thứ khác thì tôi cũng không cần nói thẳng ra nữa.” Mao Cương hừ nhẹ một tiếng.

Thực ra lúc nhìn thấy Mao Cương, ông ta đã đoán được gần như cả sự việc, chỉ là giám đốc Vương và cháu hắn ta có mắt như mù không biết ai với ai, đắc tội với Mao Cương, giờ mà không cho Mao Cương một sự giải quyết thỏa đáng thì e rằng khó mà xong được chuyện này.

“Giám đốc Vương, và tiểu Lữ nữa, hai người đến phòng tài vụ lấy lương rồi cút khỏi đây ngay lập tức, showroom nhỏ của tôi không nuôi nổi hai vị phật sống như các người đâu, mẹ kiếp, đúng là chỉ biết gây rắc rối, anh Mao là người mà các người có thể động vào à?” Sếp Phùng quay đầu nói với giọng dửng dưng.

“Anh......anh Mao? Anh ta là Mao Cương à?” Mặt giám đốc Vương tái nhợt, cho ông ta suy nghĩ hay để ông ta đoán kiểu gì thì cũng không dám tin một người mà ông ta vừa mở miệng là chửi súc sinh không ngờ lại là một ông trùm thế lực ngầm của khu Tịnh Yên mà đến sếp ông ta cũng không dám động vào.
Thấy sắc mặt như muốn trả lời ‘thế anh nghĩ là ai chứ?’ của sếp ông ta, Vương Hạc trong lòng nguội ngắt, tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, Lữ Văn và hai người bạn của hắn chỉ biết cúi đầu đứng im ở đó, như thể bị một thùng nước lạnh dội thẳng từ đầu tới chân, lạnh thấu vào cả tim gan vậy.

Không dám tưởng tượng nếu Mao Cương muốn xử bọn họ thì kết cục của bọn họ sẽ thê thảm đến mức nào.

“Anh Mao, anh thấy như thế hài lòng chưa ạ? Đối với loại nhân viên như vậy, tôi sẽ thông báo đến tất cả những showroom trong thành phố Vân Hải không nhận mấy người này.” Sếp Phùng nói, cả thành phố Vân Hải có khoảng hơn hai mươi showroom, mọi người đều quen biết nhau cả, nên mấy ông sếp đó sẽ nể mặt mà làm theo ngay.

“Cậu Sở, cậu thấy hài lòng chưa vậy?” Mao Cương không hề trả lời sếp Phùng mà quay sang hỏi ý kiến của Sở Phàm.
Cảnh tượng này khiến Lữ Văn vô cùng kinh ngạc, đây chính là tên vô dụng từng bị đàn bà coi không ra gì sao?

“Hai người này là nhân viên của sếp Phùng, cứ để sếp Phùng quyết định là được.” Sở Phàm nhếch miệng cười.