“Chỉ là anh em thôi sao?”
Hạ Trúc hừ một tiếng, khó chịu quay người đi.
Sở Phàm ngạc nhiên, anh hoàn toàn không ngờ cô ấy lại giận dỗi vào lúc này.
Lẽ nào, anh coi Hạ Trúc là anh em còn Hạ Trúc lại muốn ngủ với anh sao?
Hạ Trúc nằm trên giường, phụt cười khi thấy Sở Phàm vò đầu bứt tai, cô quay người lại: “Đùa với cậu thôi mà, nhìn cậu sợ hãi kìa”.
“Nhưng mà này, cậu có chắc là đối phó được với đám người sói đó không, tốc độ của bọn chúng quá nhanh, không thể xem xét như cách thông thường được!”
Hạ Trúc tỏ ra lo lắng.
“Yên tâm đi, nếu không có bản lĩnh thì tôi sẽ không làm đâu”, Sở Phàm cười he he, sau đó tìm bút và giấy cho cô ấy.
Một lúc sau, Hạ Trúc đã vẽ ra hết hệ thống đường và manh mối mà cô ấy biết.
Sở Phàm nhìn một lúc rồi vo tròn và tiêu hủy mảnh giấy.
Anh đã ghi nhớ toàn bộ nội dung nên không cần giữ lại nữa, để tránh gây ra phiền phức không đáng có.
Tầm bốn giờ sáng, Sở Phàm lẳng lặng rời khỏi bệnh viện.
Thế lực mà Hạ Trúc điều tra ra có tên là Hội Hắc Ngạc, là một thế lực cực kỳ nổi tiếng ở nước Đông Hiến.
Nghe nói tất cả các thành phố của nước Đông Hiến đều có chi nhánh của thế lực này, mà thành phố Phùng Tử Kính hay tới chính là một trong những Hội nhánh đó.
Hội trưởng chi nhánh tên là Dodgers Clack, là một người đàn ông cao to lực lưỡng, râu ria xồm xoàm.
Từ những thông tin mà Hạ Trúc thu thập được thì Phùng Tử Kính có mối quan hệ khá tốt với Hội trưởng này.
Nhưng thật kỳ lạ, nhà họ Phùng không phải là dòng họ bản địa của thành phố Vân Hải sao, từ khi nào lại có mối quan hệ tốt đẹp như vậy với thế lực nước ngoài chứ?
Hay đây chỉ là mối quan hệ của cá nhân Phùng Tử Kính thôi?
Mọi việc rối rắm nên Sở Phàm cũng không buồn nghĩ nữa, anh đi thẳng tới địa chỉ của Hội Hắc Ngạc.
Trên đường đi, anh vẫn nhìn thấy đám áo đen đang tìm bắt Hạ Trúc, không biết tại sao mà bọn chúng cứ đuổi theo Hạ Trúc không chịu tha, lẽ nào Hạ Trúc đang giữ thứ gì của bọn chúng sao?
Có lẽ là không, mục đích tới đây của Hạ Trúc là tìm em gái, chứ không phải là ăn trộm, hơn nữa nếu cô ấy có cầm thứ gì thì chắc chắn sẽ nói cho anh biết, ý đồ của đám người này kỳ lạ quá.
Nếu không phải vì bây giờ anh đang vội đi tìm hiểu Hội Hắc Ngạc thì chắn chắn anh sẽ bắt một hai tên kia lại tra hỏi.
Khoảng hai mươi phút sau.
Cuối cùng Sở Phàm cũng tới được nơi ở của Hội Hắc Ngạc. Đầy là một tòa kiến trúc giống nhà thờ thời trung cổ.
Trên đỉnh nhà thờ là cây thập giá, trên cây thập giá không phải chúa Jesu mà là một con cá sấu hung dữ.
“Hội Hắc Ngạc, đúng như tên gọi!”
Sở Phàm nhếch miệng, đang định đi vào trong thì có một tiếng hét vang lên.
“Đứng lại, cậu là ai?”
Sở Phàm chau mày, quay người nhìn, không biết từ khi nào đã có một người đàn ông ngoại quốc xuất hiện phía sau anh.
“Tôi có chuyện tới tìm Hội Hắc Ngạc”.
Sở Phàm im lặng một lúc rồi trầm giọng nói.
“Hừ, thật sao?”
Người đàn ông cười lạnh lùng đi tới trước mặt Sở Phàm, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh chăm chăm.
Hắn nói giọng bản địa Đông Hiến, khi Sở Phàm còn ở nhà họ Sở đã học rất nhiều ngôn ngữ khác nhau trên thế giới nên đương nhiên hiểu một chút tiếng nước Đông Hiến.
“Nếu có việc tìm tới Hội Hắc Ngạc thì không phải nên hẹn trước, sau đó tới phòng trực ban xác nhận sao, làm gì có ai xông thẳng vào như vậy đâu?”
“Nói đi, rốt cuộc cậu là ai?”
Sở Phàm chau mày khi nghe thấy vậy.
Sao một thế lực ngầm mà còn phiền phức hơn cả một công ty vậy, còn phải hẹn trước, xác nhận à, phức tạp thế!
“Nếu đã vậy thì chẳng còn gì để nói nữa rồi”.
Sở Phàm nhún vai, sau đó anh vung dao, cứa vào cố người đàn ông kia nhanh như điện xẹt.
Người đàn ông trợn mắt, ngã rầm xuống đất.
Sở Phàm kéo hắn vào giữa đám cỏ, dùng lá và cành cây giấu hắn đi, rồi anh cẩn thận xâm nhập vào trong nhà thờ của Hội Hắc Ngạc.
Bên trong nhà thờ vô cùng âm u.
Sở Phàm là một người học võ, dương khí thường mạnh vượt người thường, với những nơi lạnh lẽo thường không ảnh hưởng tới anh nhưng nhiệt độ trong nhà thờ này đúng là hơi thấp thật.
Nếu là người học võ bình thường thì có khi tới một vài hành động thông thường cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Anh đi về phía trước một đoạn thì tới một đại sảnh lớn, hai bên được xếp rất nhiều ghế, ở giữa là một bục sân khấu cao, nhìn rất giống nhà thờ phương tây mà các tín đồ hay tới cầu nguyện.
“Không đúng, nếu là hang ổ của thế lực ngầm thì tại sao ở đây lại không có lấy một bóng người chứ?”
Sở Phàm cảm thấy nghi ngờ, sau khi tới đây, ngoài người đầu tiên mà Sở Phàm bắt gặp ở cửa thì anh không còn thấy ai khác nữa, thậm chí đến hơi người cũng không cảm nhận được.
Khi đang cảm thấy khó hiểu thì bỗng có tiếng bước chân rất khẽ truyền tới.
Dây thần kinh của Sở Phàm kéo căng, khoảnh khắc gió thổi ở phía sau anh lật người lăn qua một bên, nhìn về phía đằng sau.
Trong tầm mắt anh hiện ra một sinh vật người toàn lông lá, bốn chân to khỏe đang co lại ở một góc, đôi mắt đỏ lòm của hắn nhìn anh, nước dãi từ miệng nhỏ xuống.
“Người sói sao?”
Sở Phàm kinh ngạc, anh không ngờ vừa mới bước vào thì đã gặp phải thứ này.
“Grừ!”
Rõ ràng người sói này không có trí khôn, nên hắn gầm lên với Sở Phàm, sau đó vồ về phía anh.
Sở Phàm không hề né tránh mà tung nắm đấm!
Ầm!
Một tiếng ầm nặng nề vang lên!
Anh đấm mạnh vào ngực người sói nhưng chẳng có tác dụng gì mà ngược lại anh còn bị bay bật ra.
Đây là lần đầu tiên Sở Phàm bị yếu thế khi đấu trực diện từ sau khi tu luyện Thuật Thổ Nạp, thể chất của tên người sói này khϊếp gớm, chẳng trách Hạ Trúc không phải là đối thủ của hắn.
Mượn lực lật ra sau để kéo dài khoảng cách, Sở Phàm nhìn người sói với vẻ cảnh giác, đề phòng lần tấn công tiếp theo của hắn.
Người sói cũng không ngờ Sở Phàm có thể đấu tới chiêu thứ ba với hắn, hắn lập tức gầm thét đầy tức giận.
Một giây sau, chân hắn đạp mạnh, cả cơ thể bỗng hóa thành ảo ảnh mơ hồ, chạy về phía Sở Phàm.
Lần này Sở Phàm không lựa chọn đối đầu trực diện mà đấu tốc độ với hắn.
Vụt vụt vụt!
Bên trong nhà thờ rộng lớn, hai bóng đen đang lao vụt qua lại, đập vỡ từng hàng ghế hai bên.
Tốc độ của Sở Phàm và người sói tương đương nhau, không ai chịu ai, nhưng người sói càng lúc càng giận dữ khi không bắt được Sở Phàm, hắn gầm lên như sấm.
Một lúc sau Sở Phàm phóng vụt tới một bên của nhà thờ và đứng lại, hơi thở vẫn giữ được như bình thường.
Anh nhìn người sói đang thở hổn hển trước mặt, nhếch miệng nói: “Vai u thịt bắp, có sức mạnh, tốc độ nhanh hóa ra cũng chỉ đến vậy, còn tưởng có gì kinh lắm cơ”.
Vừa dứt lời Sở Phàm bèn ấn cái nút ở eo.
Ngay lập tức, một thanh kiếm cực kỳ mềm dẻo được rút ra, mũi kiếm vô cùng sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Đã đỡ được nắm đấm thì giờ thử xem có đỡ được trường kiếm này không nhé!”
Sở Phàm nhếch miệng cười, sau đó đâm thẳng thanh kiếm về phía người sói.