Chàng Rể Phi Thường

Chương 505: Xử lí vết thương




Lời nói vừa kết thúc.

Sở Phàm liền điều khiển suy nghĩ.

Kiếm Phượng Vũ lập tức phát ra âm thanh sắc bén rồi bổ thẳng về phía tên Cẩm Y Vệ cầm đầu.

Tên này không nắm chắc đây có phải thuật ngự kiếm hay không, bèn hét lên: “Bày trận!”

Lại là chiến thuật đối phó với Tiêu Tiêu Tiêu ban nãy, bọn họ vây lấy Kiếm Phượng Vũ ở giữa.

Bảy thứ vũ khí bắn ra từ trong tay áo, xông về phía Kiếm Phượng Vũ như sóng trào.

Thế nhưng, tuy Kiếm Phượng Vũ chỉ là một loại vũ khí nhưng nó vừa nhỏ vừa linh hoạt, chỉ xoay chuyển một chút liền thoát ra được khỏi chiến trận, sau đó từ không trung bay vút xuống, xuyên thẳng vào trái tim của một tên Cẩm Y Vệ.

“Lão lục!”

Tên Cẩm Y Vệ cầm đầu hét lên.

Nhưng ngay sau đó, tiếng máu thịt bị chém liên tiếp vang lên.

Ở giữa không trung, Kiếm Phượng Vũ bay đi với tốc độ ngày một nhanh, đám Cẩm Y Vệ không kịp phản ứng, đểu bị Kiếm Phượng Vũ đâm thủng tim gan, máu chảy khắp nơi.
Chẳng bao lâu sau, bảy tên Cẩm Y Vệ đã chết mất sáu, chỉ còn tên cầm đầu là sống.

“Mày... Mày thật sự biết thuật ngự kiếm?”

Tên Cẩm Y Vệ cầm đầu trợn trừng hai mắt, lắp bắp nói với vẻ khó tin.

Sở Phàm nhếch miệng, giơ tay phải lên, Kiếm Phượng Vũ liền ngoan ngoãn rơi vào tay anh, nghe lời hơn cả thú cưng.

“Mang cái tâm lý khinh thường người khác đi đánh nhau thì có khác nào tự nộp mạng không?”, Sở Phàm cười khẩy, đẩy kiếm về phía trước mặt tên Cẩm Y Vệ cầm đầu rồi lạnh lùng nói: “Nói đi, tại sao lại bắt Mộng Dao?”

“Mộng Dao?”

Tên Cẩm Y Vệ ngẩn người, rồi mới hiểu ra: “Ý mày là Tiêu Lạc Lạc?”,

“Hahaha, một kẻ mạnh luôn nỗ lực bảo vệ người mình yêu như mày nhưng lại không biết thân phận thật của cô ta là gì?”,

“Tao chỉ có thể nói rằng, cô ta không nên tồn tại trên cõi đời này, nếu không thế giới sẽ gặp phải đại họa. Tuy bọn tao muốn gϊếŧ cô ta, nhưng cũng là vì cứu thế giới này thôi”.
“Cứu thế giới này?”

Ánh mắt Sở Phàm uy nghiêm: “Nếu chỉ có thể cứu thế giới bằng cách gϊếŧ một cô gái chân yếu tay mềm thì thà không cứu còn hơn!”,

“Về nói lại với kẻ đứng sau rằng, Trần Mộng Dao là người của Sở Phàm tao, tao còn tồn tại trên đời này thêm một giây thì sẽ không ai làm hại được cô ấy, kể cả tên Tần Quảng Vương chó chết kia!”,

“Nếu hắn ta có ý kiến gì thì tới đây mà tìm tao!”

Nói rồi, Kiếm Phượng Vũ trong tay Sở Phàm lại vẽ ra một đường cắt tuyệt đẹp như đóa hoa.

“A!!”

Tên Cẩm Y Vệ cầm đầu hét lên thảm thiết, thấy cánh tay trái của mình đã không còn nữa, máu chảy đầm đìa.

Ánh mắt hắn nhìn Sở Phàm đầy sợ hãi, rồi quay người lẩn vào bóng tối.

Lúc này, Sở Phàm đi nhanh đến trước mặt Tiêu Tiêu Tiêu, cảm kích nói: “Cô sao rồi, có ổn không?”
Tiêu Tiêu Tiêu lại nhìn chằm chằm Sở Phàm bằng ánh mắt lạ lùng.

Hoặc là nói, từ khi Sở Phàm điều khiển Kiếm Phượng Vũ của cô, cũng là lúc ánh trăng chậm rãi che phủ, ánh mắt của cô không hề di chuyển.

“Rốt cuộc... Anh là ai?”

Tiêu Tiêu Tiêu hỏi.

“Tôi là Sở Phàm chứ sao, Mộng Dao phải giới thiệu cho cô về tôi rồi chứ?”

Sở Phàm đáp.

“Không phải, ý tôi là, tại sao anh lại biết... Á!”

Ba chữ “thuật ngự kiếm” còn chưa nói xong thì Tiêu Tiêu Tiêu đã kêu lên thất thanh.

Sở Phàm đột nhiên ôm lấy cô rồi chạy về biệt thự.

“Anh, anh thả tôi ra!”

Mặt Tiêu Tiêu Tiêu đỏ như gấc chín, ánh mắt vô cùng hoảng loạn.

“Cô bị thương rồi”.

Sở Phàm không nhìn cô, mà nghiêm túc nói: “Tôi vừa xem miệng vết thương rồi, trên vũ khí của nhóm người kia có độc, tuy chỉ là mãn tính nhưng lâu dần sẽ có ảnh hưởng xấu, cô đừng cử động, tôi xử lí vết thương giúp cô!”
Trong lúc nói, Sở Phàm cũng đã ôm Tiêu Tiêu Tiêu xông vào biệt thự.

Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết dù đang trốn ở tầng hai, nhưng bọn họ vẫn luôn chú ý động tĩnh phía dưới. Hiện giờ thấy Sở Phàm ôm Tiêu Tiêu Tiêu đi lên, chắc chắn cũng sẽ không hiểu lầm.

“Dao Dao, em đi lấy nước nóng đi, anh giúp Tiêu Tiêu Tiêu xử lí miệng vết thương”.

Sở Phàm vội vàng thúc giục.

“Vâng, em đi liền đây!”

Trần Mộng Dao không kịp cảm ơn Sở Phàm đã cứu bản thân vào lúc quan trọng mà đã vội vàng đi lấy nước nóng.

Vết thương của Tiêu Tiêu Tiêu chưa được giải quyết xong thì vẫn chưa thể thảnh thơi được.

Đi vào trong phòng mình, Sở Phàm cẩn thận đặt cô gái lên giường.

Suốt cả quá trình, mặt Tiêu Tiêu Tiêu đều đỏ rực, hai mắt nhắm chặt, không dám mở ra.

Khi Trần Mộng Dao đem nước nóng vào thì Sở Phàm nói: “Dao Dao, em gọi cho bác Đinh, bảo bác ấy phải một nhóm vệ sĩ quả cảm nữa tới đây canh gác. Trước khi bọn họ tới thì chị Tuyết hãy xuống tầng dưới xem xét tình hình nhé”,
“Nếu vẫn còn người xuất hiện thì chị báo cho tôi luôn, đừng đánh nhau với bọn họ!”

“Tôi hiểu rồi!”

Kiều Tuyết gật đầu, rồi ra khỏi phòng.

Trần Mộng Dao cũng không trì hoãn nữa mà lập tức làm việc Sở Phàm giao cho.

Cô là người duy nhất không biết võ ở đây, cho nên khi Sở Phàm đánh nhau, cô không thể giúp được gì, chỉ có thể nhanh chóng làm những chuyện bên lề như thế này thôi.

Như vậy, trong phòng chỉ còn lại Sở Phàm và Tiêu Tiêu Tiêu.

“Sở... Sở Phàm, anh định làm gì?”

Tiêu Tiêu Tiêu đột ngột cảm nhận được cánh tay của Sở Phàm đặt lên eo mình, cô vội vàng hỏi, giọng nói cũng vì lo lắng mà run rẩy theo.

“Cô bị thương ở sau eo, phải kéo quần ra một chút mới thấy được toàn bộ miệng vết thương. Yên tâm đi, tôi cũng được coi như là bác sĩ đấy, trong mắt bác sĩ thì nam nữ như nhau, cô đừng nghĩ nhiều”.
Vừa nói, Sở Phàm vừa lật người Tiêu Tiêu Tiêu lại, vươn tay ra kéo quần cô xuống.

Chỉ tiếc là vì không khống chế sức lực nên anh đã “vụt” một cái, kéo cả quần đùi và nội y của Tiêu Tiêu Tiêu xuống.

Lúc này, hai đường cong gợi cảm lại xuất hiện trước mắt Sở Phàm.

“Phụt—”

Hai dòng máu mũi của anh đã tuôn ra như suối.

Tiêu Tiêu Tiêu lén nhìn người đàn ông này, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng trong lòng: “Đồ khốn nạn, dám nói bản thân là bác sĩ à, có mà kẻ dâʍ dê đê tiện!”

Nhưng giờ chỗ bị nhìn cũng đã nhìn thấy rồi, có mặc lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tiêu Tiêu Tiêu hậm hực cúi mặt xuống gối, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.

Sở Phàm thì lúng túng lau máu mũi, cười gượng: “Xin lỗi nha, tôi hơi quá tay”.

“Câm mồm!”

Tiêu Tiêu Tiêu hét lên: “Anh xử lí vết thương cho tôi nhanh lên, nếu Lạc Lạc mà nhìn thấy cảnh này thì tôi xem anh giải thích thế nào với em ấy!”
Nghe vậy, Sở Phàm cũng liền phản ứng lại.

Đúng vậy, Trần Mộng Dao chỉ đi gọi điện cho bác Đinh mà thôi, không biết khi nào quay lại đây, anh phải nhanh tay lên, nếu không Trần Mộng Dao mà thấy cảnh này thì sẽ hiểu lầm mất!

Nghĩ vậy, Sở Phàm lấy hộp y tế ra rồi xử lí vết thương cho Tiêu Tiêu Tiêu.

Nhưng khi anh chuẩn bị ra tay thì một vấn đề khó lại xuất hiện!