Chàng Rể Phi Thường

Chương 443: Dạy dỗ một trận tàn khốc




“Rắc rắc!”

Một âm thanh khiến người ta phải nổi da gà vang lên, tên mặc đồ Armani kêu lên những âm thanh vô cùng thảm thiết.

Những người đàn ông còn lại trong căn phòng thấy vậy liền lập tức đứng lên, xông về phía Sở Phàm, nhưng Sở Phàm chẳng hề nhìn bọn họ, chỉ thoáng cái, tất cả bọn họ đều bị ngã bay ra ngoài, nằm lăn dưới đất.

Mấy cô gái kia sợ đến mức hét thất thanh, co rúm ở một góc, không dám làm gì nữa.

Mà tên mặc áo Armani thì ôm lấy cánh tay của mình, gào lên nói: “Mày chết chắc rồi con ạ, mày dám đánh tao à, mày có biết tao là ai không?”

“Tao có phải bố mày đâu mà phải biết mày là ai?”

Sở Phàm cười khẩy, thấy tên này như có vấn đề về thần kinh, hóa ra cả thế giới này đều là bố hắn, đều biết tên hắn là gì à?

“Mày!”

Tên mặc đồ Armani cứng họng, nhưng vẫn nói tiếp: “Mày chỉ có thể cứng đầu được một lúc nữa thôi, tao đã gọi cho đàn em của tao, bọn nó sắp đến đây rồi!”,
“Tao khuyên mày nên quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao ngay, rồi đưa bạn gái mày cho tao hưởng, thì tao sẽ xem xét việc tha cho mày, nếu không thì mày cứ chờ chết đi con ạ!”

Nghe đến đây, Sở Phàm cũng cảm thấy cạn lời. Anh cứ tưởng rằng từ “ngu si”, “đần độn” chỉ là từ xấu thông thường, chứ không có ý nghĩa thực chất. Nhưng giờ anh mới nhận ra, những từ này cũng là tính từ, ví dụ như để miêu tả cái tên mặc đồ Armani trước mặt anh đây.

Hắn ta không nhìn ra được hoàn cảnh bây giờ là sao ư?

Trước tiên, mấy tên đàn em kia đã bị nhóm vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở giải quyết xong từ lâu rồi, còn nếu bọn chúng còn xông lên được thì Sở Phàm cũng có khả năng cho bọn chúng đến đây để nhặt xương cốt của cái tên ngu ngốc này về.

Lâm vào hoàn cảnh khốn cùng như vậy rồi mà vẫn còn sức để uy hϊếp đối phương, loại người này không phải ngu thì là đần, thế mà cái tên này lại có cả hai đặc điểm đó, đúng là vô phương cứu chữa mà.
“Sao, mày sợ rồi chứ gì?”

Tên mặc đồ Armani thấy Sở Phàm không nói gì, tưởng rằng anh đã sợ, bèn cười to.

Những tên đồng bọn kia của hắn cũng đã loạng choạng đứng dậy được, thấy đại ca của mình đã khống chế được cục diện thì thả lòng một hơi rồi cũng điên cuồng cười theo đại ca mình.

“Thằng khốn, mau quỳ xuống dập đầu các ông mày đi, ban nãy mày dám đánh bọn tao à, đúng là loại chán sống!”

“Đúng vậy, dập đầu xong thì cởi sạch đồ trên người bạn gái mày rồi đưa cô ta đến đây, bọn tao muốn được nếm thử mùi vị của cô ta lắm rồi đấy, hahaha!”

Nghe thấy những lời nói bẩn thỉu của mấy tên kia, Sở Phàm chỉ thấy có một dòng suy nghĩ muốn gϊếŧ người đang bùng lên, khiến anh khó mà khống chế được.

Anh xoay đầu nhìn Trần Mộng Dao với sắc mặt trắng bệch, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, tỏ ý an ủi, rồi lạnh lùng cười với cái đám con nhà giàu kia: “Vậy tao cũng cho chúng mày một cơ hội, quỳ trước mặt tao, dập đầu xin lỗi bạn gái tao, mỗi một cái dập đầu đều phải tự vả một cái, để xin lỗi vì những câu nói bẩn thỉu chúng mày vừa nói!”
Anh nói xong khiến tên mặc đồ Armani và đồng bọn ngẩn ra.

“Thằng này sợ quá hóa điên hay sao?”, một tên đàn ông cười cợt, chỉ vào người Sở Phàm.

Những kẻ khác cũng nhìn Sở Phàm với ánh mắt tội nghiệp, như đang nói Sở Phàm vì chút thể diện mà đã khiến bản thân phát điên, đúng là loại ngu ngốc.

Lúc này, điện thoại của tên mặc đồ Armani rung lên, hắn nhìn vào điện thoại rồi đắc chí nói: “Thằng kia, tao cho mày cơ hội mà mày không biết trân trọng, giờ bọn đàn em của tao đã đến trước cửa rồi, mày chờ chết đi!”

Nói rồi, hắn vỗ tay: “Mau vào đi!”

Hắn vừa nói xong, bên ngoài cửa đã xuất hiện một bóng người cường tráng, đúng là vệ sĩ của tên mặc đồ Armani.

Người nay đeo một cặp kính đen, đứng thẳng như thước, không hề di chuyển, trên mặt tên mặc đồ Armani tiếp tục là nụ cười lạnh lùng đó.
Nhưng hắn chờ mãi mà cũng không thấy đàn em của mình đi vảo, bèn hét lên: “Mày còn ở đó ngây ra làm gì, tao bảo mày vào đi cơ mà, ông đây đã bị người ta đánh như thế rồi mà mày còn không phản ứng gì cả, có tin tao bảo bố tao đuổi mày…”

Rầm!

Hắn còn chưa nói xong, tên vệ sĩ kia đã ngã xuống đất cái “rầm” như một ngọn núi nhỏ bị đổ vậy.

“Chuyện… Chuyện này là sao?!”

Tên mặc đồ Armani sững sờ, nụ cười đắc ý đã biến mất, mà chỉ còn sự sợ hãi không yên.

Lúc này, vài vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở xông vào từ bên ngoài, đồng loạt quỳ một chân trước mặt Sở Phàm, nói: “Cậu chủ, chúng tôi đến muộn, khiến cho mợ phải sợ hãi, chúng tôi có tội, xin cậu chủ trách phạt!”

“Cái quái gì cơ? Cậu, cậu chủ?”

Tên mặc đồ Armani biến sắc, đám đồng bọn của hắn lúc này cũng trở nên câm như hến, không dám thở mạnh.
“Quên mất không nói cho mày biết, tao cũng có đàn em, cũng đang chờ ngoài cửa”.

Sở Phàm không định trách tội nhóm vệ sĩ quả cảm, mà cười khẩy rồi nói với tên mặc đồ Armani.

“Mày, mày đừng có đến đây, mày định làm gì?!”

Đến lúc này, tên mặc đồ Armani mới bắt đầu sợ.

Sở Phàm nhếch miệng nói: “Tao cho mày cơ hội thì mày không biết quý trọng, giờ thì đừng trách tao ác đấy”,

“Dạy dỗ cho bọn họ một bài học, những kẻ ăn nói khó nghe vừa nãy, nên giải quyết thế nào chắc không cần tôi phải bảo nữa chứ?”

Sở Phàm nhìn nhóm vệ sĩ quả cảm trước mặt, nghiêm giọng nói.

Bọn họ gật đầu rồi lập tức hành động.

Bọn họ nhanh chóng tiến lên, cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn, đập thẳng vào mồm tên mặc đồ Armani!

Một tiếng “bốp” vang lên!

Gạt tàn thuốc đã vỡ nát, tên mặc đồ Armani cũng răng môi lẫn lộn, máu tươi chảy ồn ạt từ trong miệng ra.
Nhưng còn chưa hết, một người khác nắm lấy tóc của tên mặc đồ Armani rồi kéo ra sau, hắn kêu lên oai oái, miệng há to, người vệ sĩ quả cảm lấy cái mic ở bên cạnh nhét thẳng vào mồm hắn rồi mạnh mẽ xoay một cái!

“Ặc…”

Mặt tên mặc đồ Armani vặn vẹo, cổ họng phát ra những âm thanh đau đớn, lỗ mũi hắn cũng đã chảy cả máu.

Thấy cảnh tượng máu me này, Trần Mộng Dao sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng chui vào lòng Sở Phàm, không dám nhìn nữa.

Sở Phàm thì bình thản, không hề có cảm giác gì đặc biệt.

Sau đó, mấy người vệ sĩ quả cảm cũng đồng loạt dạy dỗ cho những kẻ vừa mới buông lời nhục mạ Trần Mộng Dao bằng phương thức y hệt.

Nhất thời, toàn bộ căn phòng vang lên những âm thanh làm người ta rợn tóc gáy.

Những người phụ nữ tự bán mình để đổi lấy đầu tư lúc này cũng run rẩy lại một góc, mặt cắt không còn giọt máu.
Sở Phàm không rảnh đi quan tâm mấy người này, anh nắm tay Trần Mộng Dao, rồi xoay người rời đi.

Nhưng vừa mới ra ngoài thì đã gặp phải nhân viên tiếp tân của phòng KTV.

“Sở Phàm, anh nghe nói chỗ cậu xảy ra chuyện, có sao không?”