Chàng Rể Phi Thường

Chương 441: Tội tày trời




“Nguyệt Nguyệt, ngang ngược cũng phải có chừng mực thôi, Sở Phàm là anh rể cháu, cũng là khách của nhà họ Kiều, thái độ của cháu là thế nào đấy!”

Cuối cùng ông Kiều cũng lên tiếng.

Chỉ thấy ông ấy đập bàn một cái, mặt sa sầm, trừng mắt nhìn Kiều Nguyệt.

Kiều Nguyệt cũng sợ, thấp thỏm đứng nguyên tại chỗ, ông Kiều là người có quyền lực nhất tại nhà họ Kiều, một khi ông đã nổi giận thì cho dù là ai cũng không dám trái lời.

Không khí đầm ấm, vui vẻ trong sảnh lúc nãy bỗng chốc đã chuyển sang căng thẳng và nặng nề.

Sở Phàm ho khan một tiếng, nói với ông Kiều: “Ông ạ, ông đừng giận, cháu thấy Kiều Nguyệt nói đúng, tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng được, cháu cũng không phải kiểu tuyệt sắc mỹ nam gì đâu, nào dám yêu cầu một cô gái thích cháu chứ? Ý tốt của chú hai cháu xin nhận, nhưng chuyện giữa cháu với Kiều Nguyệt thì thôi ạ”.
Nghe Sở Phàm nói thế, tuy rằng Kiều An có hơi tiếc nuối nhưng vẫn gật đầu.

Kiều Nguyệt thì lại trợn trừng đôi mắt đỏ ửng, kêu lên: “Ai mượn anh tỏ vẻ người tốt, ở đó mà làm bộ làm tịch!”

Sở Phàm cảm giác chói hết cả tai, nhưng anh cũng không chấp nhặt với Kiều Nguyệt làm gì, chỉ là một cô gái vẫn đang ở trong thời kỳ nổi loạn, bỗng nhiên bị sắp đặt hôn ước đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.

Đã thế đối tượng còn là anh rể mình, chuyện này mà đem ra ngoài xã hội đúng là rung động dư luận, chắc cũng chỉ có mấy dòng họ luyện võ coi trọng việc kế thừa nên mới còn giữ lại “hủ tục” này.

Ăn xong bữa cơm tối, Sở Phàm và Kiều Tuyết lái xe trở về biệt thự thì lại phát hiện ra Trần Mộng Dao vẫn chưa về.

“Cô bé này có chuyện gì thế, bình thường giờ này là ở nhà rồi cơ mà?”
Sở Phàm ngờ vực rút điện thoại ra, phát hiện có cuộc gọi nhỡ của Trần Mộng Dao, nhưng tại bữa cơm vui vẻ, nhiệt tình sôi nổi quá, mọi người đều say sưa ăn uống, cười nói khiến anh cũng không để ý đến điện thoại.

Điều này khiến anh sợ hãi, vô thức nghĩ tới việc đã xảy ra chuyện không hay.

Anh vội vàng xem lại lịch sử tin nhắn mới phát hiện ra Trần Mộng Dao bảo hôm nay hội sinh viên trường liên hoan, cô sẽ về nhà muộn.

Sở Phàm thở phào một hơi, sau đó nhớ là anh có điều vệ sĩ tinh nhuệ theo sát Trần Mộng Dao.

Bình thường chắc hẳn cô sẽ không có chuyện gì, chỉ là anh quá lo mà thôi.

“Sao thế, có tin tức của Dao Dao rồi à?”

Lúc này Kiều Tuyết đã vào phòng tắm, thay quần áo ngủ màu hồng đi xuống, vô cùng tự nhiên ngồi bên cạnh Sở Phàm hỏi.

Sở Phàm đưa tay ra ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô.
“Cậu làm gì đó!”

Mặt Kiều Tuyết đỏ ửng, vỗ nhẹ vai Sở Phàm.

Sở Phàm cười gian, chuẩn bị trêu “bà chị” hơn anh một tuổi này thì điện thoại lại kêu.

Anh mở ra thì thấy tin nhắn của Trần Mộng Dao.

“Anh Sở Phàm, bây giờ anh có rảnh không? Anh mau tới quá karaoke đón em với, ở đây phức tạp quá, em không muốn chơi nữa!”

Đọc tin nhắn xong, Sở Phàm hơi nhíu mày, sau đó anh nói với Kiều Tuyết: “Chị Tuyết, tôi đi đón Dao Dao về nhà, cô ấy đi liên hoan với hội sinh viên, bây giờ muốn về nhưng không về được nên bảo tôi tới giải cứu”.

Nói rồi anh còn đưa điện thoại cho Kiều Tuyết.

Kiều Tuyết thở phào một hơi, vội vàng chỉnh lại vạt áo trước ngực, che đi cảnh đẹp hấp dẫn nói: “Thế cậu mau đi đi, tôi đi nấu chút mì ăn đêm, chắc buổi tối Dao Dao cũng chưa ăn gì đâu”.
“Ừm, vậy tôi đi rồi về ngay”.

Anh hôn nhẹ Kiều Tuyết một cái rồi rời khỏi biệt thự.

Kiều Tuyết ngơ ngác ngồi trên sô pha, hồn cứ để lên mây.

Khoảng hơn mười phút sau cô mới “ừm” một tiếng, mặt đỏ ửng chạy vào phòng bếp.

Cũng chẳng biết vì sao so với hồi xưa, Sở Phàm càng ngày càng to gan.

Nếu là trước kia, chắc chắn anh không dám hành động thân mật trực tiếp với cô hoặc Dao Dao như thế đâu.

Sự thay đổi đột ngột này khiến Kiều Tuyết có chút hơi bối rối, chưa thích nghi kịp.

Bên kia, Sở Phàm đã lái xe tới địa chỉ mà Trần Mộng Dao gửi cho anh, đây mà một con phố ăn vặt đằng sau trường đại học, quán karaoke nằm ở góc con phố này.

Nhớ tới ngày xưa Sở Phàm với đám Lí Dục cũng thường tới nơi này chơi, nhưng tốt nghiệp chưa được bao lâu, anh đã cảm giác nơi này xa lạ nhiều.
Thu lại dòng suy nghĩ, anh đi thẳng lên tầng hai quán karaoke, lễ tân tỏ ra quen biết anh, thấy Sở Phàm tới lập tức cười tươi rói chào hỏi.

“Sở Phàm, sao hôm nay lại có thời gian tới chỗ anh em chơi thế, sao nào, đi một mình hay đi với bạn?”

Người kia khoác vai Sở Phàm, xởi lởi hỏi.

Sở Phàm cười, xua tay nói: “Tôi tới đưa bạn gái về, cô ấy đang liên hoan với hội sinh viên trường ở đây, phải rồi anh Lực, hình như chỗ anh mới trùng tu lại hả, tôi cảm giác hơi lạ lạ, phòng 2301 ở đâu?”

“2301?”

Người kia trêu Sở Phàm, bảo rằng tới tìm bạn gái mà không nói cho anh ta biết, nhưng vừa nghe thấy tên phòng, mặt anh ta biến sắc.

“Sở Phàm, cậu đừng bảo với tôi là bạn gái cậu đang ở phòng 2301 nhé!”, mặt anh ta nghiêm túc hỏi.

“Ở phòng đó đó, có vấn đề gì à?”

Sở Phàm nhíu mày, không hiểu chỉ là một căn phòng bình thường thì có cái gì mà kỳ lạ?
Sắc mặt người đàn ông kia thay đổi hẳn, vội vàng kéo Sở Phàm vào góc nói: “Sở Phàm, cậu nhanh đi gọi bạn gái cậu ra đi, mười phút trước có một người cũng gọi là có máu mặt đã tới căn phòng đó, nói là đi tìm bạn, người đó tôi biết, là con trai của một ông chủ lớn, thích nhất là đi bao nuôi sinh viên đại học đấy!”

“Nếu như bạn gái cậu xinh đẹp thì chắc chắn sẽ bị hắn nhắm trúng!”

Nghe vậy Sở Phàm cau mày nói: “Được, tôi lên ngay”.

“Sở Phàm, tuyệt đối đừng xảy ra tranh chấp gì với anh ta, cứ coi như là nể mặt tôi đi!”, người đàn ông nói với theo bóng lưng Sở Phàm.

Sở Phàm ra dấu tay “ok” rồi đi theo hướng dẫn, tới thẳng phòng 2301.

Lúc này, cho dù là có cách một lớp cửa thì Sở Phàm cũng có thể nghe được tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở trong, là bài “Ba ngày ba đêm” của Trương Huệ Muội.
Nhìn qua cửa kính, lờ mờ có thể thấy được có vài người đang uốn éo nhảy nhót ở trong, không khí vô cùng bốc lửa.

Anh liếc mắt vào trong và nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang ngồi góc ghế bành, không phải Trần Mộng Dao thì còn ai vào đây nữa, nhưng cô bé này đang nắm chặt điện thoại, vẻ mặt âu lo, chắc là vì nghĩ rằng anh Sở Phàm của cô vẫn chưa tới đón mình.

Sở Phàm lắc đầu cười, đang chuẩn bị đi vào đón cô thì bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ thiết kế của hãng Armani, nở nụ cười dâʍ dê ngồi bên cạnh Trần Mộng Dao.

Hắn ta không nói gì mà cánh tay đã ngang ngược khoác lên bờ vai ngoạc ngà của Trần Mộng Dao.

Trần Mộng Dao phản xạ có điều kiện đứng lên, cho người đàn ông kia một cái tát.

Lúc ấy, mặt tên đàn ông kia sa sầm lại, nhạc trong phòng cũng tắt phụt, tất cả đều đang nhìn Trần Mộng Dao với vẻ mặt sợ hãi, cứ như cô phạm phải tội tày trời không bằng.