Chàng Rể Phi Thường

Chương 438: Giảng giải




“Sở Phàm, cậu đừng như vậy mà”.

Cô ấy nhẹ nhàng kéo góc áo của Sở Phàm, ý bảo thái độ của anh nên tốt một chút.

Sở Phàm quay lại mỉm cười nhìn Kiều Tuyết, trên mặt lộ ra sự tự tin và chắc chắn, dường như anh không hề lo lắng rằng nhà họ Kiều sẽ không cho Kiều Tuyết cưới vậy.

“Mọi người lùi lại, để tôi dạy dỗ thằng nhóc này đã!”

Lúc này, Kiều An bước lên trước, hơi tỏa ra một chút nội lực, rõ ràng là muốn ra tay dạy dỗ Sở Phàm một phen, cho Sở Phàm hiểu thế nào là không biết trời cao đất dày.

“Hahaha! Kiều An, mau dừng tay!”

Khi Kiều An chuẩn bị ra tay, tiếng cười sảng khoái của ông Kiều đột ngột vang lên.

“Bố, sao bố lại?”

Kiều An khó hiểu, quay lại hỏi ông Kiều.

Lúc này, ông Kiều đã không còn tức giận nữa mà còn cười rất tươi.

Ông nhìn Sở Phàm, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại nhìn ra được tất cả những chuyện ban nãy tôi bày ra là giả? Cậu không sợ tôi sẽ thật sự không cho phép cậu lấy Kiều Tuyết ư?”
Hả, ông cụ ban nãy chỉ giả vờ thôi ư?

Đám người nhà họ Kiều ngỡ ngàng, đứng đó nhìn nhau.

Bọn họ sớm chiều kè kè bên cạnh ông Kiều, nhưng lại không nhìn ra được ban nãy ông cụ chỉ đang diễn, thế mà Sở Phàm lại đoán được, chẳng trách cậu ta lại nói năng ngông cuồng như vậy, hóa ra là vì chắc chắn rằng ông cụ sẽ đồng ý gả Kiều Tuyết nên mới thế.

Sở Phàm mỉm cười đáp: “Mặc dù ông đã tỏ vẻ rất phẫn nộ, nhưng ánh mắt của ông lại không có chút gì là không vui hết, thậm chí còn có sự tán thưởng. Nếu cháu đoán không nhầm, ngay từ đầu, khi ông để chị Tuyết ở nhờ nhà cháu thì ông cũng đã nghĩ đến khả năng này rồi đúng không ạ?”

Nghe đến đây, ông Kiều càng thêm kinh ngạc hơn.

Ban đầu để cho Kiều Tuyết đến ở nhờ nhà Sở Phàm thì ông có nghĩ đến chuyện để cho Kiều Tuyết và Sở Phàm nảy sinh chuyện gì đó, giúp nhà họ Kiều có chỗ dựa vững chắc là cao ốc Thiên Môn.
Nhưng mối quan hệ của Sở Phàm và Trần Mộng Dao quá tốt, nên ông không dám chắc Kiều Tuyết có thể thành công, nên ông không hề nói ý định này cho Kiều Tuyết biết mà cứ để mọi chuyện phát triển theo tự nhiên.

Nhưng cũng chính vì thế mà Sở Phàm và Kiều Tuyết có thể đi đến bước này.

Bằng không, nếu ngay từ đầu Kiều Tuyết tiếp cận Sở Phàm có chủ đích thì chỉ sợ hai người đã sớm là người lạ của nhau rồi.

Nhưng ý nghĩ này chỉ xẹt qua trong đầu ông, chứ ông không hề nhắc đến với bất kỳ người nào khác, vậy tại sao Sở Phàm lại biết được?

Nhưng cũng chẳng quan trọng, sống đến từng này tuổi, ông đã không phải là người tò mò quá sức nữa rồi, chỉ cần kết quả tốt, thì ông đều chấp nhận được.

Ví dụ như bây giờ, Kiều Tuyết và Sở Phàm ở bên nhau, thì cũng là một chuyện tốt với nhà họ Kiểu, dù là bây giờ hay sau này.
Khi đã nghĩ thông, những người nhà họ Kiều khác cũng dần dần tươi cười lại, không nhịn được mà cảm thán, đúng là gừng càng già càng cay, có thể bày nước cờ như thế trong vô hình, khiến cho nhà họ Kiều từ nay về sau phát triển thuận lợi.

Quan trọng là, Sở Phàm và Kiều Tuyết thân là hai “con cờ” cũng không hề thấy bất mãn về chuyện này.

Đây có lẽ là “âm mưu” mà mọi người hay nói đi. Dù biết đó là cái bẫy, nhưng cuối cùng vẫn cứ nhảy vào bằng mọi giá.

“Vậy hai đứa định khi nào thì tổ chức lễ cưới?”

Lúc này, ông Kiều híp mắt cười hỏi.

Sở Phàm nghiêm túc nghĩ một lúc rồi nói: “Thưa ông, hiện giờ cháu vẫn chưa thể cho ông một câu trả lời về chuyện này được, nhưng không phải là không tổ chức, mà là vì cháu vẫn chưa giải quyết xong một số chuyện quan trọng. Sau khi hoàn thành những chuyện này, cháu nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ thật linh đình cùng chị Tuyết”.
Nghe vậy, ánh mắt của Kiều Tuyết ngập tràn sự cảm động.

Cô biết chuyện quan trọng mà Sở Phàm nói đến là cuộc so tài người thừa kế của nhà họ Sở. Trong lần quay về nhà họ Sở lúc trước, Kiều Tuyết đã được thấy những người anh chị em của Sở Phàm rồi.

Những người đó lúc ở nhà thì ai cũng hòa đồng thân thiện, nhưng ai mà biết, đó chỉ là một cái mặt nạ thôi. Chỉ sợ khi cuộc thi bắt đầu, tất cả bọn họ sẽ xé lớp ngụy trang đó ra và dùng những chiếc răng nanh sắc bén nhất để cắn chết những anh chị em đã cùng mình lớn lên kia.

Đây là sự tàn khốc của dòng họ lớn, và cũng là sự bi ai của tính người.

Mà trước khi chuyện này hoàn thành, Sở Phàm sẽ không có tâm tư đâu mà đi tổ chức hôn lễ, chuyện này cô hiểu.

Ông Kiều cũng biết chuyện này, nên không ép thêm nữa. Ông cụ vỗ tay, nói: “Thôi được rồi, mọi người về đi, ai làm chuyện của người đó, để tôi và Sở Phàm nói chuyện riêng một chút”.
Ông vẫn nhớ Sở Phàm vừa mới nói là có chuyện cần thương lượng với ông.

Kết hôn chỉ là một chuyện, nên chắc chắn sẽ còn chuyện quan trọng hơn cần nói, mà chuyện quan trọng hơn kết hôn thì chắc sẽ không tiện nói ra trước mặt mọi người.

Sở Phàm không ngờ ông cụ lại tinh tế như vậy, anh đánh mắt với Kiều Tuyết rồi đi theo ông Kiều lên phòng đọc sách tầng hai.

“Cậu Sở ngồi đi, tôi pha trà cho cậu”.

Để Sở Phàm ngồi trên sô pha, ông Kiều xoay người đến ngồi trước bàn trà, bắt đầu pha trà.

Pha trà là một loại công phu, cũng là một môn nghệ thuật. Có những lúc chỉ nhìn người khác pha trà thôi cũng mang lại cảm giác vui vẻ.

Sau một loạt động tác mượt mà trôi chảy, ông Kiều đưa tách trà nóng hổi đến trước mặt Sở Phàm, cười nói: “Nào, có chuyện gì chúng ta vừa uống vừa nói”.
Cầm tách trà lên rồi khẽ thổi một hơi, Sở Phàm mở lời: “Thưa ông, cháu muốn hỏi ông kỹ hơn về chuyện ranh giới các cảnh giới của người luyện võ ạ”.

“Cảnh giới của người luyện võ?”

Ông Kiều hơi ngẩn ra, không ngờ Sở Phàm đến đây thỉnh giáo là vì chuyện này.

Nhưng ông cũng không hỏi nhiều, mà đáp: “Các cảnh giới của người luyện võ thật ra không hề phức tạp, nói đơn giản thì có Hậu Thiên, Tiên Thiên, Tôn Sư, còn tỉ mỉ phân tích thì sẽ liên quan đến rất nhiều thứ”.

Nói rồi, ông Kiều cầm lên một tách trà hoàn hảo từ bàn uống trà.

Ông cười nói: “Người luyện võ ở cảnh giới Hậu Thiên là người vừa mới hội tụ được nội lực, có thể tuần hoàn nội lực trong một tuần, như vậy sẽ có sức mạnh rất lớn, đồng thời thể lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn, dùng mãi không mệt”.
Nói xong, ông Kiều búng một ngón tay về phía tách trà.

Một tiếng “choang” vang lên.

Tách trà rơi thẳng xuống đất, vỡ thành mảnh vụn, vương vãi khắp nơi.

Ngay sau đó, ông lại cầm một tách trà bằng gốm sứ lên, đặt lại vị trí cũ: “Nhưng tôi vừa mới nói rồi, đó chỉ là cảnh giới Hậu Thiên Tiểu Thành thôi, sau khi đạt Hậu Thiên Đại Thành, người luyện võ sẽ càng tinh thông hơn về nội lực, có thể sử dụng ba phần lực thì sẽ không lãng phí một chút nào, dù sao trong một trận chiến, mọi chuyện thiên biến vạn hóa, có thể giữ lại một phần lực thì sẽ càng có lợi cho bản thân, không phải chịu người khác áp chế”.

Nói xong, ông Kiều lại búng tay về phía tách trà kia.

Lần này, tách trà vẫn nổ tung như cũ, nhưng chỉ phát ra một tiếng vang nhỏ.

So với tách trà vỡ tung tóe ban nãy thì tách trà này đã hóa luôn thành bột, hoàn toàn rơi trên bàn trà, không bay đi một hạt nào.