“Có chuyện gì sao?”
Sở Phàm hỏi lại theo phản xạ.
Giang Mậu ở bên cạnh đánh Hàn Nham một cái bạt tai nhẹ, giọng giận dỗi: “Thằng nhóc này, lần này vì chuyện của cậu mà tôi phải chạy vạy khắp nơi đấy, giờ thì hay rồi, có chuyện mà cũng không thèm nói cho tôi nghe nữa chứ”.
Miệng thì nói vậy thôi nhưng Giang Mậu vẫn quay người rời khỏi phòng bệnh, và còn không quên khép cửa lại.
“Anh Phàm, hình như tôi đã đột phá được cảnh giới rồi”.
Hàn Nham ngồi trên giường bệnh vẻ mặt tỏ ra vui mừng.
“Cảnh giới gì cơ?”
Sở Phàm vẫn chưa hiểu vấn đề, anh ngồi luôn xuống giường bệnh để hỏi rõ hơn.
“Anh Phàm, anh đừng nói là anh không hề biết những người học võ có những ranh giới cảnh giới đấy nhé?”
Hàn Nham trợn tròn mắt giống như gặp phải người ngoài hành tinh vậy, anh nhìn Sở Phàm một cách khó tin.
Sở Phàm cười lúng túng nhưng không nói thêm gì nữa.
Anh thực sự không biết người học võ có những phân định ranh giới gì.
Ngày xưa có thể trở thành một người học võ cũng là nhờ anh đã tu luyện theo cuốn sách Thuật Thổ Nạp mà ông nội của Kiều Tuyết đưa cho.
Sau đó bởi vì bận rộn cho nên Sở Phàm cũng không có cơ hội thích hợp để đến gặp ông Kiều hỏi thêm về những chuyện có liên quan đến võ thuật.
Những đối thủ anh gặp phải có người mạnh kẻ yếu, nhưng Sở Phàm đều phân biệt dựa vào nội lực, để nói về bọn họ thuộc cảnh giới nào thì thực sự là anh cũng không nắm rõ.
Thấy Sở Phàm thực sự không biết thì Hàn Nham khẽ thở dài, anh lắc đầu cười khổ: “Anh Phàm, một người thực lực mạnh mẽ như anh mà ngay cả cảnh giới của người học võ cũng không biết sao, vậy thì đối với những người lăn lộn trong giới võ thuật bao lâu nay phải làm thế nào chứ”.
“Thôi được rồi, tôi sẽ giải thích qua cho anh biết về ranh giới cảnh giới võ thuật vậy”.
Hàn Nham suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ranh giới cảnh giới võ học đại khái được chia thành cảnh giới Hậu Thiên, cảnh giới Tiên Thiên và cảnh giới Tôn Sư, mỗi cảnh giới đều được phân chia thành Tiểu Thành, Đại Thành và Viên Mãn, cảnh giới trước đây của tôi là cảnh giới Hậu Thiên Tiểu Thành, lần này được anh dùng hoa Mạn Đà La cứu sống cho nên nội lực của tôi đã tăng lên một tầng cao mới, vì vậy mới phá vỡ sang đến cảnh giới Hậu Thiên Đại Thành”.
“Hoá ra là vậy, vậy thì những đối thủ trước kia của tôi đều là những cảnh giới gì thế?”, Sở Phàm thắc mắc hỏi.
“Những đối thủ đó đa phần đều là những kẻ vừa mới trở thành người học võ không lâu, họ cũng không nắm rõ được thực lực của bản thân vậy mà đã vội vàng xông ra khiêu chiến, tất cả những người đó đều tự dẫn xác đến mà chẳng hề có chút uy hϊếp nào cả”, Hàn Nham nói với giọng khinh thường, hiển nhiên là anh đang coi thường những đối thủ mà Sở Phàm đang nhắc đến kia.
“Vậy tôi được coi là cảnh giới nào?”
Sở Phàm chỉ vào bản thân mình hỏi.
Ánh mắt Hàn Nham trở nên nghiêm túc, anh chăm chú nhìn kỹ Sở Phàm: “Tôi không thể nhìn thấu cảnh giới của anh Phàm, nhưng tôi cảm thấy có thể là cảnh giới Tiên Thiên, còn cụ thể ở cấp độ cảnh giới nào thì tôi cũng không dám chắc chắn, hơi thở trên người anh không giống với những người luyện võ khác, điều này có thể liên quan đến kỹ thuật mà anh tu luyện, tôi cũng không biết nên phán đoán như nào cả”.
Nghe thấy vậy, Sở Phàm đột nhiên muốn lôi kỹ thuật tu luyện của mình ra cho Hàn Nham xem.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì đây là món đồ ông Kiều cho anh, nếu anh cứ thế lấy ra cho người khác xem thì có vẻ không hay cho lắm, hơn nữa Hàn Nham tuổi còn trẻ, khả năng đọc hiểu còn chưa sâu sắc, anh ta chưa chắc đã xem được điều gì.
Nếu đã như vậy thì chi bằng tìm lúc nào đó rảnh rỗi đến nhà họ Kiều một chuyến trực tiếp gặp ông Kiều để hỏi là được.
Nghĩ như vậy cho nên Sở Phàm quyết định bắt đầu hành động, anh gọi Giang Mậu vào để hắn ở lại chăm sóc cho Hàn Nham, còn anh thì quay về biệt thự một chuyến và gặp Kiều Tuyết đang bận rộn trong bếp.
“Sao cơ, cậu muốn dẫn tôi về nhà họ Kiều sao?”
Kiều Tuyết vừa nấu xong một món ăn, cô nghe thấy Sở Phàm nói vậy thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, kể từ khi chị Tuyết đến đây thì luôn bận rộn chăm sóc cuộc sống cho tôi và Dao Dao, cũng đã lâu chị chưa về nhà đúng không?”, Sở Phàm đứng dựa trước ngưỡng cửa cười nhẹ nhàng nói.
“Bời vì trong nhà cũng không chuyện gì cho tôi làm cả, trở về nhà cũng vô nghĩa, còn bố mẹ và ông nội thì cứ cách vài ngày tôi lại gọi video cho họ hỏi thăm, còn về hay không thì cũng không quan trọng lắm”, Kiều Tuyết xoa tay, cô thản nhiên nói.
Nhưng cho dù là như vậy thì Sở Phàm vẫn nhận ra sự vui mừng và háo hức trong giọng nói của người con gái này.
Rõ ràng là cô cũng muốn trở về, về trực tiếp gặp mặt người thân với việc gọi video chắc chắn không giống nhau rồi.
“Vậy chiều nay chúng ta trở về một chuyến đi, đúng lúc tôi cũng muốn gặp ông nội chị để hỏi chút chuyện, chiều nay Dao Dao phải đi học, chúng ta chỉ cần về kịp trước giờ cô ấy tan học là được”, Sở Phàm bước tới gỡ bỏ chiếc tạp dề trên eo cô không để cô kịp nói thêm gì nữa.
“Nhưng mà….”
Kiều Tuyết vẫn hơi do dự, bởi vì cô và Sở Phàm đã là người yêu của nhau, nhưng người nhà họ Kiều đều biết Sở Phàm đã có bạn gái rồi.
Nếu đi như vậy thì trong mắt người nhà họ Kiều cô đương nhiên sẽ trở thành vợ lẽ.
Chuyện này đối với cả nhà họ Kiều mà nói thì đương nhiện họ sẽ không chấp nhận rồi.
Dù sao thì nhà họ Kiều cũng là một dòng họ võ học, dòng họ võ học lăn lộn trong giới võ lâm đương nhiên sẽ rất coi trọng hai chữ “danh dự”.
Con cháu nhà họ Kiều lại đi làm vợ lẽ cho một người đàn ông không hề có tiếng tăm gì trong giới võ họ, chuyện này nếu truyền ra bên ngoài thì nhà họ Kiều chắc chắn sẽ không ngóc đầu lên nổi trước mặt các dòng họ khác.
Đây cũng chính là lý do vì sao lâu như vậy mà cô lại không chủ động trở về nhà, cô thực sự không biết nên nói chuyện này thế nào với người trong nhà.
Nhưng hiện giờ thái độ của Sở Phàm vô cùng kiên định, cho nên cô cũng không nỡ từ chối anh.
Có những chuyện cuối cùng cũng phải đối diện với nó, né tránh chỉ có thể giải quyết sự rắc rối nhất thời nhưng đó không phải là giải pháp lâu dài.
Hiểu rõ được điều đó thì Kiều Tuyết liền đồng ý, dù sao thì bất kể người trong gia đình có tỏ thái độ gì đi chăng nữa thì cô cũng sẽ kiên quyết phải đi theo Sở Phàm.
Cùng nhau ở nhà anh một thời gian, tuy rằng Sở Phàm có phần yêu chiều Trần Mộng Dao hơn nhưng đó chỉ là vì Trần Mộng Dao còn nhỏ tuổi, trong suy nghĩ của cô thì cô luôn coi Trần Mộng Dao như em gái mình vậy, cho nên cô không hề ghen hay có những suy nghĩ lung tung.
Trái ngược lại, khi hai lần cô gặp phải nguy hiểm thì sự hoảng sợ và lo lắng mà Sở Phàm thể hiện ra hoàn toàn không có chút gì là giả tạo cả.
Điều này đủ để thấy rằng, vị trí của cô trong lòng Sở Phàm không hề thua kém so với Trần Mộng Dao, cho nên cô mới cho rằng mình đã không chọn lầm người.
Sau khi ăn xong bữa trưa đơn giản thì Sở Phàm lái xe đưa Kiều Tuyết trở về nhà họ Kiều.
Ngôi nhà của nhà họ Kiều nằm ở chân núi Phục Âm, thuộc vùng ngoại thành thành phố Vân Hải, cảnh sắc dễ chịu, vô cùng thích hợp để nghỉ dưỡng và du lịch.
Khi Sở Phàm và Kiều Tuyết đến nơi, Kiều Bình đã đợi sẵn dưới chân núi.
“Tiểu Tuyết, sao tự nhiên hôm nay con lại muốn về nhà thế?”
Khuôn mặt Kiều Bình rất từ tốn, trong lời nói chứa đầy sự lạnh nhạt, dường như ông không quan tâm việc Kiều Tuyết có về hay không.
Nhưng niềm vui hiện lên trong ánh mắt đã phản bội lại những suy nghĩ trong lòng ông.
“Chú Kiều, lâu lắm mới lại gặp chú”.
Lúc này Sở Phàm cũng xuống xe rồi bước đến chào hỏi.
Kiều Bình lúc đó mới lộ ra nụ cười lạnh nhạt: “Cậu Sở, cuối cùng thì cậu cũng đến nhà tôi chơi rồi, cậu không biết thì thôi, ông cụ nhà tôi mong cậu đến suốt đấy, không biết đã mong mỏi bao nhiêu ngày đêm rồi”.
Vừa dứt lời thì ông đã kéo Sở Phàm đi vào bên trong.
Kiều Tuyết đứng bên cạnh tỏ ra vô cùng ghen tỵ, không ngờ cô vừa trở về nhà nhưng người được hoan nghênh hơn lại là Sở Phàm mà không phải là cô.
Khi cô còn đang ghen tỵ thì chú hai Kiều An của cô bỗng nhiên đi từ trong nhà ra.