Chàng Rể Phi Thường

Chương 423: Hỗn láo với cấp trên




Bởi vì câu nói của Sở Phàm, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngưng đọng.

Ánh mắt Tưởng Tiến dần đanh lại, nụ cười cũng biến mất.

“Cậu Sở, cậu làm thế thì khó cho tôi quá”.

“Hơ, anh là cái thá gì chứ, muốn cậu Sở xin lỗi em gái anh à, chưa nói tới việc cô ta làm ra chuyện trời đánh như thế, cho dù bây giờ cậu Sở có đánh em gái anh một trận thì mày cũng không có tư cách yêu cầu cậu Sở cúi đầu trước em gái anh!”, Giang Mậu hằn học nói.

Tưởng Tiến lắc đầu, hai tay chống hông nói: “Haizz, xem ra không thể bàn bạc được rồi, thế thì cậu Sở đừng trách tôi không phải với cấp trên nhé!”

Nói rồi Tưởng Tiến vẫy tay một cái, đám côn đồ mà cô gái ăn mặc thời thượng kia dẫn tới cùng lúc xông về phía Sở Phàm.

“Cậu Phàm cẩn thận!”

Giang Mậu thì thầm nói, hắn vặn người khởi động, sau đó xông tới đám côn đồ kia.
Bốp bốp bốp!

Một loạt tiếng đánh đấm vang lên, đám côn đồ kia như bị máy ủi cán, đổ rạp xuống đất, chỉ trong chốc lát Giang Mậu đã giải quyết hơn một nửa quân số.

Tuy Giang Mậu không phải người học võ nhưng hắn dày kinh nghiệm, có trận đánh nào mà hắn chưa từng tham gia chứ.

Đám người cầm dao này tưởng Giang Mậu chỉ là mấy tên du côn phiêu bạt đầu đường mà không biết rằng khi sống tới bây giờ hắn đã hạ gục bao nhiêu người.

“Anh!”

Cô gái ăn mặc thời thượng kia thấy Giang Mậu đánh giỏi như thế bỗng chốc cảm thấy lo lắng.

Tưởng Tiến vỗ tay em gái, ý bảo đừng lo lắng, sau đó hắn liếc mắt với hai tên vệ sĩ bên cạnh nói: “Vừa nãy bọn mày trúng một đòn, bây giờ có cơ hội lấy lại thể diện rồi đấy”.

“Vâng, cảm ơn anh Tưởng!”

Hai tên vệ sĩ nhe răng cười cợt xông về phía Giang Mậu.
Đương nhiên Giang Mậu biết hai tên vệ sĩ này không dễ đối phó, hắn lấy một chân đá hai tên vệ sĩ trước mặt, quay người quan sát hai tên đang đi từ từ về phía mình.

“Nào, thử đánh lại với bọn tao xem sao!”

Trong đó một tên vệ sĩ cởi bộ vest ra, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, hai cánh tay lực lưỡng nhìn trông rất khủng bố.

Loại cơ bắp này không phải là kiểu đi tập gym, ăn nhiều chất đạm với tinh bột là được, mà là đã từng đánh thực chiến qua hàng trăm lần tôi luyện mới hình thành nên, khác biệt rõ rệt so với loại chỉ đi tập gym.

Sở Phàm nhíu mày, anh biết Giang Mậu không phải là đối thủ của hai tên này nên chuẩn bị lên giúp hắn.

“Cậu Sở, cậu cứ ở yên đó đi, nếu không lát nữa chẳng may cậu bị thương thì tôi ngại lắm”.

Anh còn chưa kịp tiến lên thì đã bị một đám du côn bao vây, giọng nói mỉa mai của Tưởng Tiến vọng tới.
“Tưởng Tiến, anh đừng quên tất cả những gì anh đang có bây giờ đều là cao ốc Thiên Môn cho anh, anh chắc là muốn đối đầu với cao ốc Thiên Môn chứ?”

Sở Phàm vắt hai tay ra sau lưng, điềm nhiên nói.

Tuy Giang Mậu không phải đối thủ của hai tên kia nhưng cũng không tới mức vừa đánh đã thua ngay, vì thế anh cũng không vội.

“Ha ha ha, anh bị thiểu năng à?”

Tưởng Tiến còn chưa nói gì, cô gái ăn mặc thời thượng kia đã chỉ vào Sở Phàm, cười to nói.

“Lúc trước anh tôi làm việc ở cao ốc Thiên Môn mới biết, cái ông già họ Đinh kia sợ anh tôi ảnh hưởng tới chức vụ của ông ta nên đã vứt anh tôi đến một thành phố xa lạ, anh có biết anh tôi đi lên từ tay trắng mới có được ngày hôm nay, suốt thời gian đó đã phải chịu bao cay đắng, tủi nhục không?!”

“Bây giờ một thằng ranh vắt mũi chưa sạch như anh mà lại ra cái điều chỉ đạo anh tôi, mẹ kiếp, anh tưởng mình là ai, cậu Sở gì đó là cái mẹ gì thế?!”
Nghe vậy sắc mặt Sở Phàm cũng không có gì thay đổi.

Anh biết rõ việc quản lý cao ốc Thiên Môn trước tới nay đều rất khoa học, tuyệt đối không có chuyện như lời cô ta nói.

Rốt cuộc Tưởng Tiến dựa vào thực lực của bản thân hay là ngầm hưởng lợi từ cao ốc Thiên Môn để có được ngày hôm nay anh cũng không muốn truy cứu làm gì, anh chỉ biết tên này đã chọc giận anh mà thôi.

Bây giờ Hàn Nham còn đang hôn mê trên giường bệnh, lần này anh tới thành phố Đông Hoa chỉ vì “Hoa Mạn Đà La”, những chuyện khác anh mặc kệ.

“Tưởng Tiến, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, đuổi hết đám du côn này đi, sau đó xin lỗi tôi, tôi có thể không chấp hành vi mạo phạm tôi ngày hôm nay của anh”, Sở Phàm nheo mắt lại, ánh mắt sắc như sao nhìn thẳng vào Tưởng Tiến.

Tưởng Tiến hốt hoảng, hắn chỉ thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, khiến hắn không thở nổi.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì người phụ nữ ăn mặc thời thượng kia gào lên: “Sắp chết đến nơi rồi mà còn ở đó ra vẻ, tất cả lên hết cho tao, để cho cậu Sở cao ngạo này biết thế nào là nắm đấm, xong thì mới có tư cách đứng đấy nói chuyện!”

“Anh em, lên!”

Nhận được lệnh, đám du côn lại gào lên, giơ gậy, tuýp trong tay lên xông về phía Sở Phàm.

Bọn chúng không phải đối thủ của Giang Mậu là vì Giang Mậu cao to lực lưỡng, lại còn biết chút võ nên chúng không đánh lại Giang Mậu là đúng.

Nhưng người tên Sở Phàm này trông vô cùng ẻo lả, trông chẳng có chút sức lực nào, người như thế này mà bọn chúng không xử lý được thì vô dụng quá.

Khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu đám du côn thì Sở Phàm đã bắt đầu hành động.

Chỉ thấy anh sải bước, cả người toát ra một khí thế khiến người ta khϊếp sợ.
“Một đám vô dụng”.

Sở Phàm nhìn cả đám với vẻ khinh bỉ, nhanh như chớp anh quay người, biến mất khỏi vị trí đang đứng.

Đám du côn chỉ nghe thấy bên tai có tiếng gió rít nhưng lại không thấy Sở Phàm đâu, tiếp theo thì vô số cú đấm giáng xuống, bọn chúng còn chưa kịp nhìn thấy gì đã bị một sức mạnh khủng khϊếp đánh bay, đổ rạp xuống đất.

Chỉ trong tích tắc, cả đám du côn đều bị Sở Phàm xử lý, trong phạm vi mười mét không còn một tên nào đứng được lên.

“Chuyện… chuyện gì vậy?”

Cô gái ăn mặc thời thượng sửng sốt, nếu không phải nghe thấy tiếng gào rú thảm thiết của đám du côn kia, e là cô ta cũng tưởng đây là ảo giác.

Tưởng Tiến cũng im lặng, vẻ khinh bỉ và cười nhạo trên mặt hắn cũng biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy nghi hoặc và sợ hãi.
“Nói đi, sao không nói nữa?”

Bỗng nhiên, Sở Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt Tưởng Tiến và cô gái kia, giọng nói lạnh lùng vang lên.

Cô gái kia giật mình hoảng hốt, vô thức trốn sau lưng Tưởng Tiến.

“Cứu tôi với!”

Tưởng Tiến hét lên, hai tên vị sĩ đang giằng co với Giang Mậu nghe thấy tiếng kêu thì lập tức chạy tới.

“Tránh xa ông chủ của bọn tao ra!”

Một tên nhặt con dao dưới đất lên, hòng đâm sau lưng Sở Phàm.

“Cậu Phàm, cẩn thận đằng sau!”

Giang Mậu đang tưởng được nghỉ ngơi thì lại nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt hét to!

Sở Phàm vẫn đứng yên như là không nghe thấy lời nhắc nhở của Giang Mậu, tên vệ sĩ kia lộ ra vẻ vui mừng, còn tưởng sẽ đâm lén thành công.

Tuy nhiên vào đúng lúc con dao kia chỉ cách lưng Sở Phàm một tấc thì bỗng nhiên dừng lại một cách khó hiểu!