“Có chuyện gì thế hả?”
Một bảo vệ đi đầu chạy nhanh đến cau mày.
“Ở đây có mấy người đang làm loạn, anh đuổi bọn họ giúp em đi!”, nữ y tá chỉ vào Sở Phàm chỉ trích nói lớn.
Bảo vệ bước đến trước xem, thấy Sở Phàm đang cõng trên lưng một người toàn thân dính đầy máu, yếu ớt như sắp chết, anh ta chợt sững lại, không lên tiếng đuổi họ đi nữa.
Dù sao thì đây cũng là bệnh viện, người bị thương chẳng phải nên được điều trị trước hay sao?
Nữ y tá thấy bảo vệ không có hành động gì liền lập tức kéo anh ta sang một bên rồi nói thầm vào tai anh ta.
Thính giác của Sở Phàm vô cùng nhạy bén, đương nhiên anh đã nghe được những lời nữ y tá kia nói, đều là những lời kể xấu Sở Phàm và Giang Mậu, cô ta nói bọn họ không phải là người tốt, tên bị thương này chắc chắn đã tham gia vào vụ đánh chém dã man nên mới rơi vào tình cảnh như vậy, cho nên bệnh viện không nên chữa trị cho bọn họ, nếu không thì có thể ảnh hưởng đến hình ảnh và danh tiếng của bệnh viện.
Nghe thấy vậy thì Sở Phàm cảm thấy tức giận đến mức phải bật cười.
Không kể đến việc Sở Phàm có tham gia vào những vụ chém gϊếŧ mang tính chất xã hội đen, nhưng dù có tham gia thật đi nữa thì đây đâu phải là lý do để bệnh viện thấy chết mà không cứu chứ?
Việc cứu người trị thương, hành nghề cứu giúp người bệnh là thiên chức của các lương y, từ lúc nào mà việc trị bệnh cứu người còn phải đưa ra điều kiện nữa?
Nghĩ đến đó, Sở Phàn nhìn sang Giang Mậu đang đứng bên cạnh, Giang Mậu lập tức hiểu ý liền lập tức đi sang bên cạnh bắt đầu gọi điện.
Lúc này tên bảo vệ đã bị những lời của nữ y tá làm cho lay động, anh ta lạnh lùng tiến đến trước mặt Sở Phàm nói: “Này cậu thanh niên, xin mời cậu nhanh chóng đưa người rời khỏi đây, đừng có gây rối ở bệnh viện chúng tôi nữa!”
“Gây rối?”
Sở Phàm cười lạnh lùng: “Tôi đưa anh em của tôi đến đây chữa bệnh, các người không những không khám cho anh ấy mà còn nói xấu chúng tôi sau lưng, phong cách làm việc tốt quá nhỉ!”
Tên bảo vệ giật mình, không ngờ những lời nói của nữ y tá nói với anh ta lúc này đều bị Sở Phàm nghe được.
Nhưng nếu đã bị nghe được thì cũng chẳng có gì phải giấu giếm nữa, lúc này anh ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Nếu cậu đã nghe thấy rồi thì đừng có đứng ở đây giải ngây giả ngô nữa, mau cút đi, đừng có ép tôi phải ra tay mới chịu đi!”
“Còn muốn đánh người nữa à?”
Sắc mặt Sở Phàm trở nên u ám hơn, trên người anh bất giác toả ra sát khí mãnh liệt.
Đã từ lâu anh chưa hề tức giận như vậy rồi!
Tên bảo vệ thấy Sở Phàm tức giận thì tỏ ra hoảng sợ, hắn lập tức lùi lại phía sau.
Nhưng nghĩ lại thì bản thân tự nhiên lại bị một thằng trẻ ranh mới hai mươi tuổi đầu làm cho sợ hãi khiến hắn cảm thấy mất mặt vô cùng, khi hắn đang định bước lên dạy bảo Sở Phàm một trận thì đột nhiên một giọng nói bực tức vang lên: “Các người đang làm loạn cái gì thế, không biết là trong bệnh viện phải giữ yên tĩnh à?”
Kèm theo âm thanh đó là một người đàn ông đầu hói mặc chiếc áo blouse trắng đang bước nhanh tới.
Tên bảo vệ và y tá kia vừa nhìn thấy ông ta thì sắc mặt liền thay đổi: “Chào Phó viện trưởng Tiêu ạ!”
“Rốt cục là có chuyện gì thế?”
Phó viện trưởng Tiêu bước tới hỏi với vẻ mặt khó chịu.
Nữ y tá kia khẽ đảo mắt lập tức bước tới phía trước thêm mắm thêm muối kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Nghe xong, sắc mặt của phó viện trưởng Tiêu càng khó coi hơn.
Ánh mắt ông ta sắc lạnh liếc nhìn Sở Phàm rồi nói: “Đoàn xe của gia chủ họ Đỗ đã đến dưới sảnh rồi, tôi ra đây là để đón họ, nếu cậu là người biết điều thì mau đưa người biến khỏi đây đi, còn nếu vẫn cứ cố gây rối gây ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện thì tôi đảm bảo sẽ khiến cậu phải hối hận khi xuất hiện trên thế giới này đấy!”
Vừa dứt lời, Phó viện trưởng Tiêu liền chạy bước nhỏ ra ngoài đón gia chủ nhà họ Đỗ như vừa nói.
Lúc này, Giang Mậu ở bên cạnh bước đến nói nhỏ: “Cậu Phàm, mọi thứ đã sắp xếp xong cả rồi”.
Sở Phàm gật đầu, sau đó anh lao thẳng vào phòng phẫu thuật trước sự la hét của nữ y tá và tên bảo vệ kia.
“Ôi trời ơi, các người làm cái gì thế hả, không hiểu chúng tôi nói gì hay sao hả, đã nói là phòng phẫu thuật này chuẩn bị cho gia chủ họ Đỗ dùng rồi mà, mấy người đê hèn các anh có tư cách gì mà được dùng phòng phẫu thuật này chứ?”, nữ y tá chạy theo sau la lối om sòm.
“Chặn bọn họ lại!”, giọng Sở Phàm lạnh lùng vang lên.
Giang Mậu hiểu ý, liền quay người chặn ngang cửa phòng giống như tấm lá chắn sắt chặn lại.
Nữ y tá muốn xông vào bên trong nhưng bị ánh mắt hung hãn của Giang Mậu trợn trừng lên, khiến cô ta sợ hãi thay đổi sắc mặt, lúc đó chỉ biết ấp úng không nói lên lời.
Tên bảo vệ lúc này cũng không dám ngăn cản nữa, dù sao thì đám người của Sở Phàm cũng là xã hội đen thực sự, nếu không thì tên kia sao lại bị thương được, và người của nhà họ Đỗ cũng đang lên đây, đến lúc đó ắt sẽ có người xử lý bọn họ!
Bên trong phòng phẫu thuật, Sở Phàm tìm thấy một bộ kim bạc trong hộp cứu thương ở góc phòng, anh lập tức đi đến bên giường bệnh chuẩn bị châm cứu cho Hàn Nham.
Hàn Nham bị thương rất nặng, chỉ dựa vào điểm huyệt thì sẽ không thể nào khống chế được vết thương, cho nên chỉ còn cách châm cứu mới cứu được, và việc lấy viên đạn ra thì vẫn phải làm phẫu thuật mới được.
Khi Sở Phàm định đâm kim vào châm cứu thì tầng dưới liền vang lên những tiếng bước chân vội vã.
Lúc đó chỉ thấy một đám vệ sĩ vây quanh một người đàn ông lớn tuổi, bọn họ đang chậm rãi bước vào phòng phẫu thuật cùng Phó viện trưởng Tiêu.
Lúc này, Phó viện trưởng Tiêu tỏ ra vô cùng thân thiện, không còn chút lạnh lùng như ban nãy nữa: “Ông chủ Đỗ không phải lo lắng đâu, phẫu thuật cắt ruột thừa chỉ là một ca phẫu thuật đơn giản, bây giờ y học phát triển, phẫu thuật ít xâm lấn đã có thể thực hiện được, hơn nữa phẫu thuật xong thì ông có thể xuống giường vận động bình thường, muốn ăn uống gì cũng được và cũng không hề để lại di chứng gì cả”.
“Cậu Tiêu này, tôi luôn tin tưởng vào trình độ của bệnh viện các cậu”, ông Đỗ vỗ vỗ vào vai Phó viện trưởng Tiêu rồi nheo mắt cười nói.
Khi Phó viện trưởng Tiêu định nói vài câu khiêm tốn thì đột nhiên nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, hơn nữa trên trong còn có bóng người đi lại, điều này khiến ông ta chợt sững sờ.
Ông ta bước nhanh tới, chỉ vào y tá đang đứng đờ ra bên ngoài cửa mà mắng: “Cô làm ăn kiểu gì thế, tôi đã bảo cô đuổi bọn họ đi cơ mà? Tai cô để làm cảnh à, có tý chuyện cỏn con mà cũng không làm nổi, đúng là khiến tôi thất vọng quá!”
Nói xong, ông ta quay người mỉm người nói với gia chủ nhà họ Đỗ: “Ông Đỗ yên tâm, ở đây chỉ xảy ra chút vấn đề nhỏ, tôi sẽ đi xử lý ngay đây”.
Sắc mặt của gia chủ họ Đỗ vẫn thản nhiên, ông ta bình tĩnh gật đầu.
Ngay lập tức, Phó viện trưởng Tiêu bước tới trước mặt Giang Mậu với vẻ mặt vô cùng tức giận, ông ta nghiến răng nói: “Đám rác rưởi các người không biết điều à, mau cút ra khỏi phòng phẫu thuật đi, nếu không đừng có trách tôi không khách sáo nhé!”
Sở Phàm đang chăm chú châm cứu cho Hàn Nham, nhưng nghe thấy tiếng của Phó viện trưởng Tiêu vang lên thì anh liền dừng lại cười lạnh lùng: “Vậy hãy để tôi xem xem ông không khách sáo với tôi như thế nào”.
“Được, được lắm, mấy người hãy đợi đấy!”
Phó viện trưởng Tiêu tức tối chỉ vào Sở Phàm và Giang Mậu rồi cười khẩy nói.
Sau đó ông ta liền rút điện thoại ra bấm một dãy số: “Alo, anh Hổ phải không? Tôi là Tiêu Triêm đây, đúng rồi tôi là phó viện trưởng của trung tâm cứu hộ Đông Hoa, là tôi trước đây đã từng làm việc ở nam khoa cho anh đấy ạ! Chuyện là thế này, có ba tên khốn không biết điều đến gây chuyện ở bệnh viện của tôi, nếu được thì nhờ anh qua đây giúp tôi một chuyến được không”.
“Sao cơ, anh đang ở dưới sảnh của bệnh viện ạ, vậy thì tốt quá rồi, vâng vâng, tôi biết rồi ạ!”
Sau khi tắt máy, nụ cười trên mặt Phó viện trưởng Tiêu lập tức tan biến.
Ông ta nhìn vào Giang Mậu và Sở Phàm ở trong phòng phẫu thuật, sắc mặt vô cùng đắc ý: “Giờ các người có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi, tôi đã tìm được Thích Hổ giúp đỡ, đợi anh ta lên đây thì các người sẽ không xong đâu!”