Chàng Rể Phi Thường

Chương 404: Tan đàn xẻ nghé




“Được giới thiệu với sếp Lôi là vinh hạnh của cậu, cậu còn dám chối nữa thì đừng trách tôi không nể tình bạn cũ!”

Phó Tử Kiến lúc này đã trở mặt, cậu ta cắn răng, nhìn Trần Mộng Dao với ánh mắt ác độc.

Cậu ta đã nhìn ra được sự si mê của Trần Mộng Dao với Sở Phàm, nên muốn tán đổ Trần Mộng Dao thì độ khó không phải vừa.

Nếu đã vậy thì chẳng bằng dâng con đàn bà không biết điều này lên để làm bàn đạp cho sự thành công của bản thân.

“Cậu tránh ra cho tôi!”

Trần Mộng Dao không hề sợ Phó Tử Kiến mà lạnh lùng đáp trả.

Sở Phàm đang ở ngoài căn phòng, cô vừa mới lén nháy cho Sở Phàm rồi, tin rằng với phản ứng của Sở Phàm thì sẽ biết được chỗ cô đang xảy ra chuyện thôi.

Đám người trong phòng thấy mọi chuyện thành ra như vậy thì sững người ra, nhưng lúc này, không một ai dám đứng ra bênh vực Trần Mộng Dao.
Dù sao trong nhóm này Phó Tử Kiến là người thành công nhất, vì Trần Mộng Dao mà đắc tội với Phó Tử Kiến đúng là một quyết định vô cùng ngu ngốc.

“Đồ đàn bà khốn nạn này, cô muốn chết à!!”

Phó Tử Kiến thấy Trần Mộng Dao cố chấp như vây thì tức nổ đầu, giơ tay lên định tát Trần Mộng Dao.

Đám người thấy vậy thì rất muốn ngăn lại nhưng lại vẫn nhẫn nhịn.

Tống Uyển Hy nở một nụ cười ác độc, nhìn Trần Mộng Dao với ánh mắt châm chọc.

Cậu ta cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi, cứ tưởng mình xinh đẹp thì có thể giả vờ thanh cao, thích làm gì thì làm chắc? Đúng là đĩ điếm còn muốn lập đền thờ!

Thế nhưng, vào lúc Phó Tử Kiến sắp đánh vào mặt Trần Mộng Dao thì một bóng người mập mạp đột ngột xuất hiện ở phía trước, bắt được tay của Phó Tử Kiến rồi xoay mạnh.
Phó Tử Kiến thét lên thảm thiết, cả người ngã lăn ra đất, khi cậu ta phẫn nộ quay lại nhìn để xem ai dám ra tay với mình thì lại sửng sốt, vì người đứng đằng sau lại chính là sếp của cậu ta, Lôi Thiên Khâu!

“Sếp… Sếp Lôi?!”

Phó Tử Kiến ngơ ngác, lắp bắp hỏi.

Lôi Thiên Khâu lạnh lùng lườm cậu ta, cắn răng nói: “Cậu to gan thật đấy, dám đánh cả vợ của cậu Sở cơ à, cái đồ chán sống này! Từ giây phút này, cậu chính thức bị đuổi việc, sau này ra ngoài đừng có nói mình là người của công ty tôi nữa!”

Sau đó sắc mặt ông ta thay đổi, cười nịnh nọt đi đến chỗ Trần Mộng Dao nói: “Cô Sở, đã lâu không gặp, ban nãy cô có sao không?”

Trần Mộng Dao nghi ngờ nhìn Lôi Thiên Khâu: “Ông biết tôi?”

“Tôi có vinh hạnh được gặp cô một lần, lúc ấy tôi đang đàm phán hợp tác với cậu Sở thì cô tới công ty tìm cậu ấy, khi ấy đã may mắn được chiêm ngưỡng nhan sắc xinh đẹp của cô Sở. Hôm nay gặp lại, cô còn đẹp hơn lúc trước nữa!”
Không thể không nói, Lôi Thiên Khâu lăn lộn trong xã hội đã lâu nên nói chuyện vô cùng dễ nghe.

Trần Mộng Dao vốn đang tức giận vì Phó Tử Kiến, nhưng nghe được mấy lời này cũng vui vẻ hơn nhiều.

Mà đám người trong căn phòng thấy thái độ của Lôi Thiên Khâu với Trần Mộng Dao như vậy thì đều ngạc nhiên há hốc mồm, đến nỗi nhét vừa cả mấy quả trứng gà.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu những lời Sở Phàm không phải bịp bợm mà anh đã thật sự gặp Lôi Thiên Khâu rồi, mà hình như địa vị của Lôi Thiên Khâu so ra còn kém Sở Phàm nữa kìa, nếu không tại sao ông ta sẽ khom lưng với Trần Mộng Dao như vậy chứ?!

Tống Uyển Hy càng sốc hơn nữa, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch.

Cô ta không ngờ rằng chỉ trong mấy phút thôi mà mọi chuyện đã biến hóa nhanh như vậy. Người bạn học cũ từng phải mua quần áo giảm giá sao giờ lại có địa vị xã hội cao như thế này chứ?
Lúc này, cửa phòng bị đá một cái “rầm”!

Sở Phàm ánh mắt nghiêm trọng xông vào: “Dao Dao, em có sao không?!”

“Anh Sở Phàm, em không sao!”, Trần Mộng Dao vội vàng nói.

Thấy Trần Mộng Dao vẫn bình yên, Sở Phàm thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh lạnh lùng nhìn Phó Tử Kiến đang ngồi trên mặt đất, tiến lên trước một bước: “Cậu nói tôi thế nào cũng được, tôi chẳng muốn tính toán với cậu, nhưng nếu cậu dám làm hại Mộng Dao thì đừng trách tôi vô tình!”

Nói rồi, Sở Phàm tiến lên phía trước trong nháy mắt, đá vào ngực Phó Tử Kiến.

Phó Tử Kiến còn chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, như thể là bị ô tô đâm vào với tốc độ cao vậy.

“Ặc!”

Cả căn phòng truyền đến những âm thanh nghe cũng thấy đau rồi.

Đám người nhìn về phía Sở Phàm, ánh mắt không còn sự khinh thường như trước nữa mà tràn ngập sự sợ hãi và kiêng dè.
“Dao Dao, chúng ta đi thôi, loại họp lớp kiểu này không tham gia còn hơn.”, lúc này, Sở Phàm đi đến bên cạnh Trần Mộng Dao, dịu dàng nói.

Trần Mộng Dao gật đầu, ôm tay Sở Phàm rồi chuẩn bị đi ra.

“Cậu Sở, cậu còn nhớ tôi chứ?”

Lôi Thiên Khâu ở bên cạnh thấp thỏm đi sau Sở Phàm hỏi.

Sở Phàm quay lại nhìn ông ta, thấy người này khá quen mắt, rồi nhớ lại, đây chẳng phải Lôi Thiên Khâu mà ban nãy anh không liên lạc được hay sao? Cuối cùng vẫn chạy tới đây rồi.

“Chào sếp Lôi, chúng ta lại gặp nhau”.

Sở Phàm mỉm cười, giơ tay về phía Lôi Thiên Khâu.

Lôi Thiên Khâu vui mừng khôn xiết, vội vàng lau tay vào áo cho sạch rồi mới cẩn thận đưa tay ra bắt tay với Sở Phàm.

Trần Mộng Dao kiễng chân lên nói nhỏ với Sở Phàm chuyện xảy ra ban nãy.

Sở Phàm không ngờ rằng vào lúc quan trọng thì Lôi Thiên Khâu đã cứu lấy Trần Mộng Dao, nụ cười trên mặt anh không khỏi chân thành hơn mấy lần.
Anh nhìn Lôi Thiên Khâu rồi nói: “Sếp Lôi, cảm ơn anh về chuyện vừa rồi. Nếu anh rảnh thì lại đến cao ốc Thiên Môn một chuyến, tôi thấy dự án lần trước anh có nhắc với tôi rất có giá trị nghiên cứu đấy!”

Nghe vậy, Lôi Thiên Khâu cũng biết rằng chuyện đã thành công!

Ông ta vội vàng bắt lấy tay Sở Phàm, lúc này ông ta không biết nên nói cảm ơn thế nào cho đúng nữa.

Sau đó, hai bên cũng rời khỏi căn phòng, không hề lưu luyến gì những người còn lại.

Cả căn phòng trở nên im ắng.

Mãi một lúc lâu sau mới có người cất lời: “Chúng ta có nên xem xem lớp trưởng ra sao rồi không?”

Xong thì mới có người đi đến góc tường với vẻ mặt không tình nguyện, xem xét tình hình của Phó Tử Kiến.

Khi thấy Phó Tử Kiến chỉ đang ngất đi, thì nhóm người càng thêm khó chịu, nói với Tống Uyển Hy: “Tống Uyển Hy, lát nữa nhớ đỡ Phó Tử Kiến về đấy, chúng tôi đi trước đây”.
Nói rồi, những bạn học cũ ban nãy còn cười cười nói nói, tám chuyện rôm rả, hẹn gặp nhau nhiều hơn đó đã rời đi hết.

Trong nháy mắt, cả căn phòng trở nên trống trải, chỉ còn lại Tống Uyển Hy ngơ ngác ngồi trên ghế, và Phó Tử Kiến đang hôn mê bất tỉnh.

Mà ở bên ngoài khách sạn Kind, Sở Phàm và Lôi Thiên Khâu đã bàn đến bước hợp tác tiếp theo, và hẹn gặp vào tuần tới, rồi khỏi đó.

Sở Phàm lái xe đưa Trần Mộng Dao về nhà, nhưng đang đi trên đường thì phía trước có một chiếc xe tải chở đầy xi-măng như bị mất khống chế và lao nhanh về phía bọn họ!