Chàng Rể Phi Thường

Chương 40: Cô gái này là ai?




“Trẻ con không có tội gì cả, hơn nữa tôi và cháu bé đó có duyên, nếu không vừa rồi tôi cũng đã không giúp, chúng ta đi thôi.” Quỷ Cốc cười nói.

Sở Phàm gật đầu, hai người cùng Tăng Diệu Quốc đi bệnh viện.

Cái duyên mà Quỷ Cốc nói Sở Phàm cũng không biết đó là gì, nhưng thấy đối phương nói ra ý kiến của mình nên Sở Phàm cũng ủng hộ.

Đến bệnh viện, phó viện trưởng Trương đích thân ra đón tiếp, khi nhìn thấy Sở Phàm và Quỷ Cốc, đối phương cũng hơi kinh ngạc, Sở Phàm trông còn quá trẻ, Quỷ Cốc lại như một kẻ lang thang đầu đường xó chợ vậy, lôi thôi lếch thếch, không có hình tượng nho nhã của một người biết về y học cổ truyền cả.

Những người am hiểu tường tận về đông y, không được ngâm tẩm mấy chục năm trong nghề thì làm sao có thể nhìn thấu được con đường y học cổ truyền này? Cho nên nếu nói Sở Phàm tinh thông về y thuật thì ông ấy là người đầu tiên không tin.
Thực ra trên phương diện này quả thực Sở Phàm chưa hiểu biết quá nhiều, nhà họ Sở là dòng họ lớn, dòng họ hàng đầu, lúc nhỏ được nghe nhiều nhìn nhiều nên dần dần cũng học được không ít, ba năm nay anh không hề quên, về phương pháp châm cứu cũng được coi như đã thông thạo, thêm vào thời gian đến cả nửa năm chỉ thảo luận với Quỷ Cốc về kiến thức y thuật phong thủy, nên cũng thấu hiểu ra nhiều điều, những bệnh lặt vặt thì không thể làm khó được anh, thỉnh thoảng gặp những bệnh lý phức tạp thì cũng vẫn biết được đôi chút.

Giống như lần này gặp bé gái nhà họ Tăng thể chất yếu ớt bẩm sinh, chứng âm hư rất nặng, như trong cơ thể có chất độc không bài tiết ra được, anh cũng nhìn ra được nguyên nhân, đồng thời phối hợp với Quỷ Cốc cùng chữa cho bé gái.
“Hai vị là cao nhân đã châm cứu cho Linh Linh đúng không ạ? Mau vào trong đi, tình trạng của Linh Linh đang rất xấu, bệnh viện đang cố hết sức để giữ được sự sống cho cháu bé.” Phí viện trưởng Trương nói.

Hai người vội vàng đi vào phòng cấp cứu, sắc mặt của Linh Linh từ trắng bệch chuyển sang tím tái, nhìn không còn giống như gương mặt của một con người nữa.

Quỷ Cốc và Sở Phàm nhìn nhau, hai người như đã hiểu được ý của đối phương, Quỷ Cốc lôi bọc kim bạc ra, lần này mình ông ấy tiến hành châm cứu, châm hai mươi bốn cây kim lên cơ thể với tốc độ nhanh nhất, bàn tay thoăn thoắt như gảy đàn, hai mươi bốn cây kim bạc đó châm lên người Linh Linh rồi hơi rung lên, phát ra một âm thanh hay như dàn hợp âm vậy.

“Hai mươi bốn huyền châm? Là phương pháp Thái Ất Thần Châm trong truyền thuyết đó à? Không ngờ ông lại biết được phương pháp châm cứu ghi trong sách cổ này, đúng là chỉ nhìn qua thì không thể nào biết được!” Phó viện trưởng Trương cố gắng nhớ lại, khi nhận ra phương pháp châm cứu của Quỷ Cốc, ông đột nhiên vô cùng kinh ngạc và không còn chút nghi ngờ gì nữa.
“Có cần tôi giúp không?” Sở Phàm hỏi.

Quỷ Cốc lắc đầu: “Mình tôi làm là được rồi, cậu chú ý đến tình tình của cháu bé đi, cơ thể cháu bé bây giờ vô cùng nguy kịch, âm khí đã hình thành âm độc rồi, bắt buộc phải bài tiết hết âm độc ra thì mới khỏi được.”

Vừa nói Quỷ Cốc vừa lấy thêm kim bạc ra, hai tay thao tác nhanh vun vút đến mức người bên cạnh không thể nhìn rõ được tốc độ châm kim của ông ấy, càng không thể hiểu được bố cục của những vị trí kim châm trên người rốt cuộc có ý nghĩa kỳ diệu gì .

Mười lăm phút sau, một dòng máu đen chảy ra từ miệng Linh Linh, chỗ máu đen này chảy lên chiếc khay bạc, một mùi tanh nồng tỏa khắp căn phòng.

“Âm độc này mạnh quá, mấy người các vị có phải hay đưa cháu bé tới những nơi như nghĩa trang hay nơi có nhiều mồ mả không?” Sở Phàm nhíu mày.
“Bà nội cháu mất từ hai năm trước, chúng tôi nghĩ là Linh Linh khi sinh ra đã không được gặp bà nội, nên chủ nhật nào cũng đưa cháu đi tảo mộ, cũng có liên quan đến bệnh của cháu à?” Quách Hoa nói.

“Đúng vậy, chứng âm hư của cháu rất nặng, âm độc xâm lấn bên trong cơ thể, vốn thể chất đã yếu bẩm sinh, không thể chịu được những thứ này đâu, sau này không được đưa cháu bé đến những nơi như vậy, chờ khi nào cháu bé khỏi bệnh hẳn như người khỏe mạnh bình thường, thì lúc đó âm khí không còn xâm nhập được vào cơ thể cháu nữa.” Sở Phàm gật đầu.

“Cảm ơn hai vị rất nhiều.” Tăng Diệu Quốc nói với giọng cảm kích.

Mười lăm phút sau, Quỷ Cốc ngừng tay lại, bắt đầu rút kim ra, khử trùng cẩn thận rồi lau chùi sạch sẽ.

Đặt những cây kim bạc vào bọc kim, chỉ một lúc sau sắc mặt của Linh Linh đã trở về trạng thái bình thường, có hơi ho nhẹ.
“Linh Linh tỉnh rồi à? Đúng là một y thuật quá kỳ diệu!” Sắc mặt Tăng Diệu Quốc vui mừng, vội vàng đi lên phía trước ôm cháu nội của mình.

“Cháu bé cần được nghỉ ngơi, cơ thể vẫn còn yếu lắm, về nhà chịu khó hầm cho cháu những món bổ máu, rồi uống phần nước, như vậy mới tăng cường khí huyết, trừ hàn khử thấp được.” Quỷ Cốc khuyên bảo.

“Ông cứ yên tâm, xin hỏi quý danh của ông ạ?” Tăng Diệu Quốc cảm kích từ đáy lòng, chấp tay đứng trước mặt Quỷ Cốc rồi hỏi với giọng ân cần.

“Tôi chỉ là một người bình thường thôi, tôi có duyên với cháu nội ông, nên đã trồng nên nhân ngày hôm nay, sau này sẽ đơm hoa kết quả đó.” Quỷ Cốc cười, chứ không hề ngạo mạn kể công, và ông cũng không muốn nhà họ Tăng phải cảm ơn gì cả, không để lại tên tuổi gì rồi vội vàng rời đi, Sở Phàm cũng định đi nhưng lại bị Tăng Diệu Quốc kéo trở lại.
“Cậu thanh niên này hay là ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi được không? Nhà họ Tăng chúng tôi dù gì cũng phải cảm ơn, ông lão vừa rồi không màng vật chất danh lợi, nhưng cậu thì khác, cậu đang ở tuổi thanh niên sung sức, tiền bạc hay danh vọng tôi đều có thể cho cậu, nhà họ Tăng chúng tôi muốn kết bạn với người như cậu.” Tăng Diệu Quốc nói thẳng luôn về những ý tốt của mình.

Một người bác sỹ có phương pháp chữa bệnh giỏi, không ai có thể thay thế được, ai mà chẳng có lúc mắc phải bệnh tật? Đến cả phó viện trưởng Trương cũng vô cùng tôn sùng đông y, nhà họ Tăng sao lại không muốn có mối quan hệ này chứ?

“Không cần đâu, tôi cũng chỉ là một người bình thường, cứu cháu bé không phải vì nhà họ Tăng của các người, cháu bé không có tội tình gì cả, nếu đổi lại là người khác thì tôi và ông Quỷ Cốc chưa chắc đã đưa tay ra giúp đâu.”Nói xong Sở Phàm rời khỏi phòng cấp cứu.
Tăng Diệu Quốc cho người tiễn anh, Tăng Nguyệt Hoa đưa anh ra đến cửa rồi đứng đó nhìn Sở Phàm đi khỏi.

Bọn họ dù sao cũng là dòng họ lớn, cũng không thể nào cúi mình cầu xin kết giao với một ai đó, Sở Phàm muốn đi thì để cậu ta đi, chỉ là một cậu thanh niên cao ngạo không biết tốt xấu là gì, cứ phải thấy được sự tàn khốc của xã hội mới hiểu ra được tầm quan trọng của tiền tài và danh vọng.

“Sao vừa rồi anh không xin cậu ta số điện thoại, đến lúc đó bảo con gái Y Y của chúng mình liên lạc cậu ta, người giỏi như vậy nếu lợi dụng được thì cũng là tốt cho nhà họ Tăng chúng ta, với sự tinh ranh của Y Y thì chắc chắn có thể nắm gọn cậu ta trong tay.” Quách Hoa đi từ phía sau lên rồi nói nhỏ.

“Em còn không biết xấu hổ à? Lại còn nói với Y Y? Anh cảnh cáo em, chuyện này không được nói cho bất kỳ ai biết, con gái chúng ta là được bệnh viện chữa khỏi, chứ không liên quan gì đến người khác, Sở Phàm và ông già đó vẫn chỉ là một kẻ lừa đảo, nhà họ Tăng chúng ta không được mất thể diện với người ngoài, anh cũng không muốn bị mất mặt, hiểu chưa?” Tăng Nguyệt Hoa gằn giọng nói.
Thực ra ông ta không nói thì Quách Hoa cũng sẽ không đi kể linh tinh, nếu không chuyện mình đến sở cảnh sát cúi người cầu xin người ta đến chữa bệnh cho con gái chẳng phải sẽ bị lộ ra hết à, bà ta cũng làm gì còn biết để mặt vào đâu?

Về phía Sở Phàm sau khi ra khỏi bệnh viện thì không nhìn thấy Quỷ Cốc đâu nữa, cái ông này thoắt ẩn thoắt hiện, không ở cố định một chỗ nào cả, nếu có duyên chắc sẽ còn gặp lại, Sở Phàm luôn cảm thấy ông ấy ẩn náu ở Vân Hải là đang làm một chuyện lớn nào đó, nhưng lại không thể đoán ra được.

Gọi điện báo cho Trần Mộng Dao một câu để cô yên tâm, buổi tối bạn cùng phòng ký túc là Lâm Khải gọi điện thoại đến nói là Triệu Hiểu Kim và Lí Dục đều ở đây, gọi anh về có chuyện, Sở Phàm về ký túc với tâm trạng vô cùng tò mò, vừa mở cửa ra anh cảm thấy rất đỗi kinh ngạc.
Một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên giường anh.