Chàng Rể Phi Thường

Chương 4: Điên cuồng




Wòa!

Câu nói vừa nói dứt, tất cả mọi người đều kinh ngạc, thậm chí đến thần sắc của anh giám đốc cũng có phần thay đổi.

Người trước mặt đây, lại là con rể vô tích sự của nhà họ Trần tiếng tăm lừng lẫy sao?

Trần Mộng Vũ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô ta được đà càng đắc ý hơn:

“Kẻ vô dụng này đến ở nhà họ Trần chúng tôi ba năm nay, anh ta ăn của nhà họ Trần, dùng đồ nhà họ Trần, như một con sâu mọt vậy, toàn bộ sinh hoạt đều ở trong nhà họ Trần chúng tôi!”

“Nếu không phải là nhà họ Trần chúng tôi đã nuôi anh ta, thì anh ta sớm đã chết đói ngoài đường rồi!”

“Giờ anh lại bảo tôi anh ta là hội viên kim cương của Thanh Đằng Các các anh?”

“Nực cười!”

“Đúng là quá thể nực cười!”

“Anh ta cướp đâu ra một triệu để làm thẻ hội viên kim cương ở Thanh Đằng Các các anh?”
Trần Mộng Vũ liên tục cười khẩy, tin chắc phần thắng trong tay.

Lúc này, Quách Siêu lại bắt đầu đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa, hắn cười với giọng khôi hài: “Phải rồi, mọi người chắc là không biết đâu, mới nửa tiếng trước thôi, vị hội viên kim cương của Thanh Đằng Các đáng kính trước mặt tôi đây, còn ngửa tay xin tiền của em gái người yêu tôi nữa đấy.”

“Em gái của người yêu tôi mới chỉ là sinh viên năm hai đại học, tiết kiệm ăn tiêu mấy tháng trời mới được có vài nghìn tệ.”

“Thế mà loại mặt trơ trán bóng này lại vì để có tiền mua quà cho bà nội của người yêu tôi mà mặt dày ngửa tay xin tiền em gái người yêu tôi.”

“Mọi người nghĩ xem loại rác rưởi như vậy, có thể làm nổi thẻ hội viên kim cương của Thanh Đằng Các không cơ chứ?” Quách Siêu mỉa mai nói.
Những lúc thê thảm của Sở Phàm đã bị hắn nhớ in trong đầu.

Nửa tiếng trước vì mấy nghìn tệ mà bị Trần Mộng Vũ chửi như tát nước vào mặt.

Nửa tiếng sau thân phận của anh lại đột nhiên thay đổi, trở thành hội viên của Thanh Đằng Các?

Ai mà tin được?

“Không làm nổi đâu! Chắc chắn là không thể nào làm nổi!”

“Đúng thế, đến cả tiền của em gái người yêu còn cầm được, hạng vô dụng như vậy, sao có thể làm nổi hội viên kim cương của Thanh Đằng Các.”

“Tấm thẻ hội viên đó của hắn chắc chắn có vấn đề, không làm giả thì cũng là do ăn trộm mà có thôi.”

Cả đám người bực tức, bàn luận xôn xao về Sở Phàm.

Đến cả giám đốc bảo vệ cũng bắt đầu lắc đầu, hay là lúc nãy mình thật sự đã hoa mắt? Anh ta nhìn Sở Phàm với ánh mắt hơi khó xử, chuẩn bị bảo Sở Phàm đưa thẻ ra, để anh ta đến quầy lễ tân kiểm tra lại lần nữa, dù sao những chuyện như vậy cũng không phải là không thể xảy ra.
Nhưng lúc này, Sở Phàm lại bước lên phía trước chủ động đến trước mặt Trần Mộng Vũ: “Cô tưởng là tôi không làm nổi thẻ kim cương của Thanh Đằng Các?”

Trần Mộng Vũ ngước cổ lên: “Đúng, anh không thể nào làm được!”

“He......” Sở Phàm mỉm cười, hai ngón tay kẹp thẻ hội viên giơ đến trước mặt giám đốc Ngô, nhẹ nhàng nói: “Cầm đi kiểm tra đi, sau khi kiểm tra xong, hãy nói to lên cho bọn họ biết, tôi rốt cuộc có thể làm nổi tấm thẻ kim cương của Thanh Đằng Các các anh hay không.”

“Vâng, xin anh chờ một lát ạ.” Giám đốc Ngô cung kính đưa tay đón lấy tấm thẻ kim cương trong tay Sở Phàm rồi nhanh chóng đi xuống tầng dưới.

“Hừm, tôi lại muốn xem loại ăn hại như anh giả vờ được bao lâu!” Trần Mộng Vũ cười khẩy lên một tiếng.

Hai phút sau, giám đốc Ngô lại xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
So với trước khi đi xuống tầng dưới, sắc mặt của anh ta u ám hơn rất nhiều, gần như cắt không còn giọt máu.

Thấy thần sắc đó của giám đốc Ngô, Trần Mộng Vũ đột nhiên vui mừng thích thú:

“Sao rồi, giám đốc Ngô? Thẻ của tên ăn hại đó có phải có vấn đề không?”

Giám đốc Ngô lạnh lùng nhìn Trần Mộng Vũ, không nói gì cả, mà cung kính đưa tấm thẻ đặt vào trong tay của Sở Phàm.

Động tác này khiến Trần Mộng Vũ đột nhiên cảm thấy có hơi bất an.

“Tôi đang hỏi anh đấy? Anh nói đi chứ? Thẻ của loại vô dụng kia có phải là có vấn đề không?” Cô ta cứ thế giục hỏi.

“Thẻ hội viên của anh Sở không có bất kỳ vấn đề gì cả!”

Giám đốc Ngô lạnh lùng mở miệng nói.

“Sao có thể thế được!”

Trần Mộng Vũ phủ nhận lại luôn, cô ta nói như đinh đóng cột: “Tôi đã quen loại vô tích sự này ba năm rồi, anh ta như thế nào tôi đây rất rõ, anh ta tuyệt đối không thể làm nổi thẻ kim cương ở Đằng Thanh Các các anh đâu.”
“Cô Trần thật sự nghĩ rằng mình đã hiểu rõ về anh Sở sao?” Giám đốc Ngô nhìn Trần Mộng Vũ với ánh mắt có chút cảm thông.

“Ý của anh là gì?” Sắc mặt Trần Mộng Vũ tối sầm lại.

“Không có ý gì cả.” Giám đốc Ngô lắc đầu, rồi đưa tờ hóa đơn ra: “Đây là hóa đơn lúc anh Sở mở thẻ, trên hóa đơn có viết rất rõ anh Sở đã thanh toán cho Thanh Đằng Các chúng tôi một triệu tệ tiền mặt, và trở thành hội viên kim cương của Thanh Đằng Các......”

“Không thể nào! Anh nói linh tinh!”

Trần Mộng Vũ tức đến mức thở hổn hển, giám đốc Ngô còn chưa nói hết cô ta đã giật lấy tờ hóa đơn trên tay của giám đốc Ngô.

Sau khi nhìn thấy tên của Sở Phàm và số tiền thanh toán trên tờ hóa đơn, sắc mặt Trần Mộng Vũ bất ngờ trở nên tái nhợt.

“Không thể có chuyện này được......” Trần Mộng Vũ nói líu díu một cách thất thần: “Giả, nhất định đây là hóa đơn giả!”
Trần Mộng Vũ có hơi cuồng loạn, cô ta căm phẫn xé nát tờ hóa đơn trong tay rồi lao đến trước mặt giám đốc Ngô hét lên: “Có phải là tên ăn hại này đã đút tiền cho các anh để các anh diễn trò cùng anh ta đúng không?!”

“Có phải không?!”

“Cô Trần, cô nghĩ hơi nhiều rồi đấy.” Giám đốc Ngô nhíu mày, Trần Mộng Vũ trước mặt đây chẳng qua chỉ là một hội viên bạc cỏn con mà thôi, có tư cách gì mà lớn tiếng ở Thanh Đằng Các này?

“Anh là cái đ** gì!”

Trần Mộng Vũ tức đến mức mở miệng văng tục.

Rồi cô ta quay sang nhìn Sở Phàm nói: “Loại trơ tráo kia, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, trước mặt mọi người ở đây, nói bọn họ đã diễn kịch cùng anh, chỉ cần anh nói ra chân tướng sự việc, tôi có thể cho anh cơ hội tiếp tục được theo đuổi tôi!”

“Trần Mộng Vũ, tôi thừa nhận......”
“Giám đốc Ngô, anh nghe thấy chưa, tên ăn hại này tự nói anh ta thừa nhận đã cùng các anh đóng kịch đấy!” Sở Phàm còn chưa nói xong đã bị Trần Mộng Vũ hồ hởi ngắt lời.

“Trần Mộng Vũ, đầu óc cô có vần đề à?” Sở Phàm quả thực không chịu được nữa.

“Anh nói cái gì!” Trần Mộng Vũ dựng tóc gáy lên.

Sở Phàm bị tức đến mức cười lên: “Tôi nói đầu óc cô có vấn đề đó.”

“Vừa nãy tôi muốn nói là, tôi thừa nhận trước đây là do tôi mắt mù nên mới thích cô.”

“Giờ mắt tôi khỏi rồi, hy vọng cô cút khỏi tôi càng xa càng tốt!”

“Sở Phàm!” Trần Mộng Vũ thét lên một tiếng, lao vào Sở Phàm một cách điên cuồng mất kiểm soát.

Sắc mặt Sở Phàm không biểu lộ gì vẫn đứng im ở đó, đúng lúc Trần Mộng Vũ định xông đến trước mặt anh, giám đốc Ngô liền lao người ra chắn trước.
“Cô Trần, mong cô hãy kiểm soát lại tâm trạng của mình.”

“Anh cút ra cho tôi!” Trần Mộng Dao căm phẫn giơ tay định tát vào mặt giám đốc Ngô.

Nhưng tay của cô ta còn chưa đưa xuống đã bị tay của giám đốc Ngô tóm chặt.

“Cô Trần, tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, đây là Thanh Đằng Các chứ không phải nhà cô, muốn làm loạn thì cút về nhà cô mà làm loạn!” Giám đốc Ngô nói với giọng ra lệnh, rõ ràng trong lòng cũng đang vô cùng tức giận.

Thấy hai người đôi co không ngừng, Quách Siêu vội vàng đi lên phía trước kéo tay của Trần Mộng Vũ lại: “Cục cưng, đừng giận nữa, đừng giận nữa, chúng mình không hơi đâu phải cố chấp với đám rẻ rách này.”

“Nhưng mà......đám rẻ rách này ức hϊếp em!” Trần Mộng Vũ không muốn cứ thế mà bỏ qua chuyện này.

“Về anh sẽ cho người đến xử bọn chúng cho em hả giận.” Quách Siêu vội vàng an ủi.
Trần Mộng Vũ gật đầu, đã nguôi giận được ít nhiều, rồi chỉ lên mũi Sở Phàm mà nghiến răng nghiến lợi chửi: “Cả loại vô tích sự này cũng không được tha!”

“Yên tâm đi cưng, ngày mai trong lễ mừng thọ của bà nội, anh nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học, bắt hắn phải bưng trà rót nước phục vụ em, phải xin lỗi em bằng được.”

“Vâng.” Trần Mộng Vũ lại rạng rỡ hẳn lên, cô ta nhìn Sở Phàm với vẻ vô cùng đắc ý: “Đồ ăn hại, kể cả anh có mua chuộc được đám rẻ rách này thì đã sao, trong lễ mừng thọ ngày mai của bà nội, anh cũng sẽ bị xấu mặt, cũng vẫn phải cút khỏi nhà của họ Trần thôi!”

“Đến lúc đó anh tốt nhất là đừng có nịnh tôi mà lấy lòng!”

Trần Mộng Vũ cười khẩy lên một tiếng, nói xong cũng không ngoái cổ lại mà quay người đi cùng với Quách Siêu rời khỏi đó.
“Anh Sở, tôi xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng tới trải nghiệm mua hàng của anh ạ......” Giám đốc Ngô ấp úng nói, còn đang định xin lỗi thì bị Sở Phàm mỉm cười ngắt lời: “Không sao đâu.”

“Đưa tôi lên tầng sáu đi, tôi muốn mua món đồ.”

“Vâng anh Sở, mời anh đi theo tôi.”

Giám đốc Ngô kính cẩn lễ phép đưa Sở Phàm lên đến tầng sáu.

......

Ngày hôm sau, trong tiếng người huyên náo ở nhà họ Trần để chúc thọ cho bà Trần, ngoài những người thân ruột thịt đến ra, còn có không ít các đối tác kinh doanh cũng dồn dập cho người đến chúc thọ.

Sở Phàm vừa ra khỏi cửa thì thấy Trần Mộng Dao.

Hôm nay Trần Mộng Dao trang điểm trông hơi già trước tuổi, chiếc chân váy ngắn màu nước chè phối với áo quây ngực màu hồng nhạt, bên ngoài có khoác một lớp áo lưới mỏng, có nét xinh đẹp của cô gái bé nhỏ và nét gợi cảm của một phụ nữ trưởng thành.
“Anh Sở Phàm, hôm qua bị chị em nhìn thấy nên lấy hết số tiền đó đi rồi, anh có chuẩn bị quà cho bà nội không vậy? Hay là......anh cầm quà của em nè, ngày mừng thọ của bà nội rất quan trọng, đa số tất cả họ hàng thân thiết của nhà họ Trần sẽ đều đến, anh vốn đã hay bị nói nọ kia rồi, lần này có nhiều người đều đợi để xem bộ dạng xấu mặt của anh đó.”

“Giờ chị em rất ghét anh, nếu chị ấy lại thêm mắm thêm muối......em sợ anh sẽ bị mất mặt.” Trần Mộng Dao lo lắng đến mức cắn răng bặm môi lại.

Sở Phàm im lặng lắng nghe, cô bé dịu dàng này chắc là sự ấm áp duy nhất của anh trong ba năm nay nhỉ?

“Món quà mà em chọn không phải là mấy thứ quá rẻ tiền, nên anh không cần phải sợ bị mất mặt đâu.” Thấy Sở Phàm mãi không nói gì, cô vội vàng giải thích, rồi giơ lên một chiếc hộp ngọc vô cùng tinh tế, bàn tay trắng nõn của cô hình như thiếu cái gì đó, thì ra là chiếc vòng ngọc đeo ở cổ tay đã không còn nữa.
“Em bán chiếc vòng ngọc của em đi rồi à?” Sắc mặt Sở Phàm trùng xuống, cô bé ngốc này chỉ vì mua món quà mà bán cả chiếc vòng ngọc mà mình thích nhất đi, Sở Phàm không biết nên nói gì lúc này cả.

“Đâu......đâu có.” Trần Mộng Dao có chút chột dạ vội rụt cổ tay lại.

“Trần Mộng Dao!” Lúc này từ phía sau lưng cô vang đến một giọng nói chát chúa.