Anh vẫn nhớ lần đầu hai người gặp nhau, đằng sau Lý Ý Đức ngoài A Long còn có một người đàn ông ngoại quốc nữa.
Lúc đó hai người họ chỉ nhìn anh một cái đã khiến anh thấy vô cùng bất an. Có thể thấy thực lực của họ đáng gờm đến nhường nào.
Nhưng lần này dù A Long có nhìn anh thế nào thì anh cũng không thấy bất an như vậy nữa.
Có thể do thời gian này thực lực của Sở Phàm được nâng lên, đã đủ để đối phó với hai tên này. Cũng có thể vừa nãy A Long không hề ra uy nhưng dù thế nào đi chăng nữa Sở Phàm cũng không thích bị tấn công trong thế bị động.
Anh phải chủ động ra đòn, điều tra rõ ràng lai lịch của A Long.
Một tiếng sau có người gõ cửa phòng làm việc. Sở Phàm còn tưởng là bác Đinh đã điều tra ra thông tin về A Long, không ngờ người đẩy cửa bước vào lại là Minh Khê.
Không ngờ cô gái này lại đúng giờ đến vậy, nói một tiếng là một tiếng. Hiệu suất làm việc đỉnh thật đấy.
“Cậu chủ, tôi đã điều tra ra cơ chế hoạt động của tập đoàn Cùng Kỳ rồi”.
Minh Khê không hề nhận ra sự ngạc nhiên của Sở Phàm. Cô bước lên phía trước nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đại khái là như thế nào vậy?”
Sở Phàm chỉ lên chiếc sô pha đối diện mình, tỏ ý bảo Minh Khê ngồi xuống sau đó anh lập tức ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói.
“Sự hiểu biết của chúng ta về tập đoàn Cùng Kỳ ban đầu chỉ dừng lại ở đây là một Công ty về bảo vệ. Bởi vì tiền thân của tập đoàn Cùng Kỳ là hội Cùng Kỳ. Kể từ thế kỷ trước đã thu nạp rất nhiều người thuộc xã hội đen. Những người này về sau trở thành nhân viên công ty khi mà hội Cùng Kỳ chuyển đổi mô hình hoạt động và được sắp xếp làm bảo vệ cho các vùng”.
“Nhưng thật ra nội bộ của tập đoàn Cùng Kỳ vẫn còn một nghiệp vụ vô cùng quan trọng nữa, hơn nữa làm ăn rất có quy củ, sức ảnh hưởng rất lớn”.
“Nghiệp vụ gì?”, Sở Phàm chau mày, trầm giọng hỏi.
“Phân phối hàng!”, sắc mặt Minh Khê trông rất nghiêm trọng khi nói ra câu này.
“Phân phối hàng?”
Nghe tới đây mà Sở Phàm bất giác cảm thấy rất ngờ vực.
“Cậu chủ, có thể cậu không hiểu lắm về ngành phân phối hàng, nghĩ rằng phân phối hàng chỉ là giao hàng gì đó, không có gì quan trọng cả”.
Minh Khê cứ như đi guốc trong bụng Sở Phàm, nói phát trúng ngay điều anh thắc mắc.
Sau đó cô nói: “Thật ra ở một số nước ít người hoặc một số nơi xa xôi thì những tên ác bá và những người làm việc trái pháp luật đều sẽ tụ hợp lại đặt những vật cản trên đường để lừa những xe qua lại, thậm chí còn rào đường bảo đây là địa bàn của ai đó xong thu phí đi lại”.
“Nếu tài xế không chịu phối hợp, nhẹ thì đánh cho một trận, hàng hóa trên xe bị đập nát; nặng thì có thể là mất mạng luôn!”
“Sao lại có chuyện như vậy chứ?”
Nghe Minh Khê nói những chuyện này mà Sở Phàm như được mở mang tầm mắt. Anh kinh ngạc nói.
“Bên cảnh sát công an không làm gì sao?”, anh không kiềm được mà hỏi.
“Có nhưng nước Hoa Hạ rộng lớn, đường thông tứ phía. Những chuyện này thì thực sự quá nhiều. Một là không chặn hết được, hai là nếu huy động lực lượng cảnh sát lớn thì chúng sẽ trốn vào trong núi. Không có người ở địa phương đó dẫn đường thì phía cảnh sát công an không thể tìm được họ, chỉ có thể bỏ cuộc mà thôi”.
“Sau đó chúng sẽ càng ngược đãi những xe qua lại về sau để trả thù!”
“Đương nhiên cũng có những nhóm bị bắt nhưng dù sao đó cũng chỉ là số ít. Hiện tượng này đến bây giờ vẫn còn, hơn nữa còn tinh vi và xảo quyệt hơn”.
Nghe xong, Sở Phàm thở dài một hơi rồi lắc đầu ngao ngán.
“Tôi thật sự không nghĩ đến chuyện này. Nhưng nó có liên quan gì đến tập đoàn Cùng Kỳ chứ?”, Sở Phàm lại hỏi.
“Có liên quan”.
Minh Khê giải thích: “Rất nhiều kẻ từng là xã hội đen trong giang hồ được tập đoàn Cùng Kỳ nâng đỡ nên những kẻ này đều rất ghê gớm. Vì thế từ rất lâu trước đây tập đoàn Cùng Kỳ đã mở một con đường chuyên để phân phối hàng. Những nhóm người làm trái pháp luật đã từng nhắm đến tập đoàn Cùng Kỳ, muốn lừa đảo kiếm lời lớn nhưng kết cục bị người của tập đoàn Cùng Kỳ cho một trận rồi lôi đến cơ quan pháp luật”.
“Thường xuyên qua lại như thế, con đường phân phối hàng này của tập đoàn Cùng Kỳ không ai có thể động vào và nó đã trở thành một quy tắc ngầm. Sau đó rất nhiều các công ty khác khi cần phân phối hàng cũng sẽ tìm đến hợp tác với tập đoàn Cùng Kỳ, dựa vào uy lực của tập đoàn Cùng Kỳ để bảo vệ hàng hóa của mình. Lâu dần việc vận chuyển phân phối hàng của tập đoàn Cùng Kỳ đã tạo nên uy tín và độ ảnh hưởng vô cùng lớn ở thành phố Vân Hải và các thành phố xung quanh.
“Hóa ra là vậy”.
Sở Phàm gật đầu như hiểu ra điều gì đó, sau đó nói: “Vậy ý của chị là Lý Ý Đức muốn nắm được quyền điều hành của tập đoàn Cùng Kỳ vì ông ta nhắm đến việc phân phối hàng của tập đoàn này sao?”
“Rất có thể là vậy”.
Minh Khê nói: “Tập đoàn Cùng Kỳ phát triển tới bây giờ thì ngoài ngành bảo vệ ra chỉ có ngành phân phối hàng là làm ăn tốt. Những thứ khác đều rất bình thường, chẳng có lý do gì mà Lý Ý Đức lại để ý tới.
“Vậy chắc ông ta muốn lợi dụng việc phân phối hàng này để vận chuyện thứ gì đó nhỉ?”
Sở Phàm đột nhiên nheo mắt, trong lòng như đã đoán chắc được phần nào.
Lúc này điện thoại của Sở Phàm bỗng reo lên. Anh lấy ra xem thì thấy là bác Đinh gọi tới.
“Bác Đinh, điều tra đến đâu rồi ạ?”
“Cậu chủ, chuyện không được thuận lợi cho lắm. Vệ sĩ mà tôi phái đi điều tra bị gϊếŧ rồi!”, bác Đinh chậm rãi nói với giọng nghiêm trọng.
“Gì cơ ạ?”
Sở Phàm kinh ngạc, không ngờ chuyện lại thành ra thế này.
“Nhưng trước khi chết, vệ sĩ đó đã gửi về một văn kiện khá quan trọng. Để tôi gửi cho cậu xem”, bác Đinh trầm giọng nói.
Sau đó điện thoại của Sở Phàm rung lên, có một mail mới được gửi tới.
Anh mở ra xem thì thấy văn kiện mà người vệ sĩ kia gửi trước lúc chết là một tấm ảnh.
Trong ảnh là một công xưởng cũ nát, nhìn thì có vẻ như đã bị bỏ hoang rất lâu rồi. Nhưng trong cái công xưởng bỏ hoang cũ nát thế này lại đặt rất nhiều dụng cụ, hơn nữa còn có một số chất lỏng màu xanh sẫm đang chuyển động.
“Đây là gì?”
Sở Phàm hỏi đầy thắc mắc.
Minh Khê cũng tò mò lại gần xem và không kiềm được mà kêu lên một tiếng.
“Sao thế?”
Sở Phàm nhìn cô một cái, không hiểu có gì mà phải ngạc nhiên đến vậy.
Minh Khê hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi mới nói: “Trước đây chương trình tin nóng có đưa tin chi tiết về công nghệ chế tạo hàng cấm. Nếu tôi nhớ không nhầm đây chính là thiết bị cần thiết khi điều chế hàng cấm!”
Nghe tới đây, ánh mắt Sở Phàm cũng trở nên nghiêm trọng.
Khoảnh khắc đó mọi nghi ngờ phán đoán trước đây đều trở nên thông suốt.
“Hóa ra là thế này. Lý Ý Đức cũng là một con buôn hàng cấm!”
Sở Phàm lạnh lùng cắn răng nói.
Sau đó anh nói với bác Đinh: “Bác Đinh, bác gọi điện cho Hứa Vạn Sơn. Anh ta vừa mới nhậm chức lại, chắc đã nôn nóng làm việc lắm rồi đấy. Lần này chúng ta phối hợp với anh ta. Tôi phải tìm được chỗ này!”
Sự việc hàng cấm này còn chưa hề kết thúc ngay cả khi nhà họ Phùng bị lật đổ.
Sở Phàm chẳng phải anh hùng làm việc chính nghĩa gì. Anh chỉ là không thể nhẫn nhịn được những kẻ phạm pháp này lợi dụng hàng cấm để làm hại người khác. Đặc biệt là khi nghĩ tới người bạn tốt của anh lúc đầu thì Sở Phàm lại càng muốn diệt hết bọn chúng!