Thẩm Lăng Khê đeo kính râm đội mũ ngồi phía góc trong của chiếc bàn và im lặng ăn đồ ăn, cô không hề làm phiền mấy người kia đang hàn huyên với nhau.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra một cậu chủ nắm quyền toàn bộ cao ốc Thiên Môn như Sở Phàm mà cũng có thể giản dị như vậy, nhưng cô cũng nhanh chóng nhớ ra ngay Sở Phàm tuy bình thường giỏi giang phong độ, chứ thực ra anh ấy vẫn chỉ là sinh viên vừa mới tốt nghiệp thôi.
Ăn đến khoảng hơn hai giờ sáng, Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim tửu lượng không tốt nên đã nằm gục ra bàn từ lâu.
Chỉ có Lí Dục vẫn kiên trì để uống với Sở Phàm, cuối cùng cậu ta lại một hơi uống cạn ba ly rượu, Lí Dục cảm thấy không thể cầm cự được nữa, cúi đầu nằm bò ra bàn luôn.
“Phù...... cuối cùng cũng khiến cho bọn họ say hết”.
Sở Phàm thở phào, đặt ly rượu trong tay xuống bàn mà nói.
Thẩm Lăng Khê nhìn anh với con mắt nghi ngờ: “Anh không say á?”
“Tôi làm sao say được”.
Sở Phàm lắc đầu, nói ra một câu khiến Thẩm Lăng Khê cảm thấy càng khó hiểu hơn.
Sở Phàm mỉm cười, anh giải thích: “Chắc cô cũng biết tôi là người luyện võ, tôi dùng nội lực để đẩy men rượu ra, cho nên mới không bị say thôi”.
Nghe thấy lời giải thích, Thẩm Lăng Khê vẫn chẳng hiểu gì cả.
Ngày tốt nghiệp chẳng phải chính là ngày mà các sinh viên đều chơi hết mình để chào tạm biệt quãng đời sinh viên à? Lúc này nên để bản thân được xả hơi mới phải, để có thể trút bỏ toàn bộ những khó chịu và nhẫn nhịn trong sự nghiệp học hành mười mấy năm qua.
Thế mà Sở Phàm còn cố tình làm cho bản thân không bị say, thậm chí còn dùng cái gì mà “nội lực” để ngăn chặn nữa.
“Thôi để tôi gọi điện cho bạn gái của mấy cậu kia, lúc nào các cô ấy đến đón bọn họ thì tôi sẽ đưa cô về”, Sở Phàm không giải thích gì nhiều mà chuyển ngay sang chủ đề khác.
Vì đối với anh mà nói đây không phải là chuyện hay ho gì, không nhất thiết phải giải thích kỹ làm gì cả.
Có nhiều lần trước đây vì anh sơ suất hoặc là do mất cảnh giác đã khiến người thân của mình phải gặp nguy hiểm, nên cũng rút ra được nhiều bài học, kể cả giờ anh có vô tư đến mấy thì cũng vẫn phải đề phòng.
Nếu tối nay anh không vận nội lực, nhỡ may bị say rồi có người âm thầm nắm lấy cơ hội đi hại người mà anh yêu thương, vậy thì anh phải làm thế nào?
Phải biết là lão hồ ly Lý Ý Đức vẫn còn đang ẩn náu, Trần Văn Vũ cũng không thấy tin tức gì, Điển Ngục cũng đang gài tai mắt khắp nơi, anh không thể nào mà thoải mái buông thả như người khác được.
Một lúc sau Trương Tĩnh, Vương Vân và Thiến Thiến cũng đã đến nơi.
Hôm nay bọn họ cũng ăn liên hoan với lớp, và cũng ăn ở một nhà hàng cách đây không xa, nên khi nhận được tin đã lập tức tới ngay.
Dù sao bọn họ không uống rượu, ăn cũng đã no nên cũng đến lúc nên về rồi.
Khi thấy bạn trai mình đều đang nằm gục trên bàn, ai nấy nều không khỏi cười khổ một cách bất lực.
Sau đó, ba cô gái gọi taxi, Sở Phàm giúp đỡ đưa ba anh chàng say mèm này lên xe.
Tài xế còn dặn nếu nôn ra xe thì phải trả thêm tiền, bọn Trương Tĩnh vội vàng đồng ý ngay, như thế mới không bị đuổi ra khỏi xe.
Sở phàm đứng nhìn cho mấy chiếc xe đó đi khuất anh mới quay đầu lại về phía Thẩm Lăng Khê.
“Lăng Khê, giờ tôi đưa cô đến sân bay nhé, sau buổi tối nay chắc chắn sẽ bị lộ ra tin cô âm thầm về nước, nếu còn ở đây thêm nữa chỉ sợ cô sẽ không đi khỏi đây nổi mất thôi”.
“Ừ, vậy thì đành nhờ anh vậy”.
Thẩm Lăng Khê gật đầu đồng ý luôn.
Cô biết rất rõ sức ảnh hưởng của một ngôi sao quốc tế lớn đến mức nào.
Nếu tối nay không rời khỏi đây, e rằng ngày mai sẽ bị những tay săn ảnh chụp cả nơi mà cô ở, rồi fans hâm mộ sẽ đứng chật cứng ở khách sạn để muốn chụp ảnh rồi xin chữ ký của cô.
Fans hâm hộ làm như vậy cô cũng thông cảm được, nhưng những fans ở nước ngoài thì sẽ không vui đâu!
Phải biết là đáng ra thời điểm này cô đã đồng ý họp fans với các fans ở nước ngoài rồi và còn chuẩn bị buổi biểu diễn mới nữa, cuối cùng không nói không rằng đẩy lịch họp fans sang ngày hôm khác rồi âm thầm về nước, kiểu gì cũng sẽ khiến mọi người không vui cho xem.
Đưa Thẩm Lăng Khê về đến khách sạn, Sở Phàm đang chuẩn bị lên phòng giúp cô lấy túi xách và vali xuống, đột nhiên có một chiếc xe Buick bảy chỗ màu đen đỗ ngay trước xe anh.
Sở Phàm nhíu mày nhìn, ra hiệu cho Thẩm Lăng Khê đừng có xuống xe, để anh xuống trước xem sao.
Lúc này, một người vệ sĩ đeo kính đen mặc comple bước từ chiếc xe bảy chỗ kia xuống, hắn nhìn Sở Phàm rồi nói với giọng lạnh lùng: “Anh bạn, ông chủ tôi muốn mời anh và cô gái đang trên xe anh xuống nói chuyện một chút!”
“Nói chuyện gì?”
Sở Phàm nhếch mày, lạnh lùng hỏi.
Mấy cái kiểu không giới thiệu tên tuổi mà ra lệnh cho người khác thế này thế kia luôn là Sở Phàm chúa ghét, cứ tưởng mình có tý quyền lực là oai nên tất cả mọi người đều phải làm theo lệnh không bằng.
Quả nhiên, sắc mặt tên vệ sĩ hơi trầm xuống, rồi nói: “Anh bạn, ông chủ tôi không đủ kiên nhẫn đâu, tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn làm theo đi, đừng tự gây họa cho mình làm gì!”
“Hờ, là ông ta không có chân nên không xuống được, hay là ông ta bị bệnh gì nặng à mà không thể ra ngoài?”
“Muốn gặp người khác chẳng phải là nên tự chủ động xuống xe trước mà hỏi à? Ông ta đã từng nghe câu chuyện Lưu Bị ba lần đến nhà tranh mời Gia Cát Lượng chưa đấy, kể cả tôi không phải là Gia Cát Lượng, thì ông ta cũng đâu phải Lưu Bị đâu, xuống xe nói chuyện tử tế là phép lịch sự tối thiểu đấy!”
“Cứ tưởng mình là con nhà khuê các danh giá nên không thể lộ mặt được thì về nhà mà đợi đi, về nhà mình thì thích kẻ hầu người hạ sao cũng được, chứ ra bên ngoài rồi còn ra vẻ làm đếch gì!”
Sở Phàm không hề do dự mà cứ thế tuôn ra một tràng.
Tối nay anh vốn đã uống rất nhiều rượu, tuy dùng nội lực để đẩy men rượu ra được đáng kể nhưng vẫn còn chút ít đọng lại, cho nên tính tình anh lúc này vẫn thô bạo hơn bình thường.
Lúc này lại gặp người khác đến gây chuyện, ai mà nhịn được.
Tên vệ sĩ bị Sở Phàm xả cho một tràng cũng đứng ngây người ra, mãi lúc sau mới hoàn hồn mà nói: “Thằng khốn, mày muốn chết à!”
Hắn ném luôn chiếc kính râm để lộ ra đôi mắt híp chỉ như hai que tăm đặt ngang vậy, suýt nữa thì khiến Sở Phàm cười sặc sụa.
Sở Phàm chưa kịp chế nhạo hắn thì tên vệ sĩ đã dậm mạnh chân xuống nền đất, hai tay dang ra, cả người hắn như con chim ưng đang săn mồi vậy, cứ thế lao về phía Sở Phàm.
“Đồ chết tiệt!”
Sở Phàm nheo mắt lại một cách sắc lạnh, lao về phía trước mà đấm một cú thật mạnh.
“Bụp” một tiếng!
Cả người tên vệ sĩ còn đang bay trên không đã bị Sở Phàm đấm cho một cú mạnh vào bụng khiến hắn bay thẳng ra phía sau rồi rơi phịch xuống đất.
Thấy vậy, Thẩm Lăng Khê ngồi bên ghế phụ cũng phải trố mắt ra, đôi mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào Sở Phàm không chớp mắt.
Tên vệ sĩ mắt híp đã xử xong, chiếc xe bảy chỗ một hồi lâu không có động tĩnh gì.
Đúng lúc Sở Phàm bực bội đang chuẩn bị lái xe đi khỏi thì một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng chậm rãi bước từ trên xe xuống.
Sở Phàm đưa mắt qua nhìn, đột nhiên phát hiện ra người này là một trong số những sinh viên cũ về thăm trường vừa rồi, và chính là ông chú tuổi trung niên vô cùng menly đốn tim không biết bao nhiêu nữ sinh viên trong trường.
“Sao lại là ông ta nhỉ?”
Sở Phàm suy nghĩ rồi cảm thấy thắc mắc mà thốt lên.