Sở Phàm nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu anh muốn thoát khỏi cuộc sống hiện giờ thì đến quán bar Kiêu Dạ, tìm một người tên là Giang Mậu, cứ nói là tôi giới thiệu anh đến, anh ta sẽ sắp xếp cho anh một công việc phù hợp!”
Nghe vậy, anh Đông sững sờ trong giây lát, rồi gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi ạ, cảm ơn anh Sở!”
Sở Phàm vẫy tay rồi lên xe, chuẩn bị rời đi.
Khi xe đi qua người Tiểu Triệu, Sở Phàm hạ kính xuống nói với cậu ta: “Chiếc xe kia của tao sắp xửa xong rồi đấy, lần sau tao sẽ đem hóa đơn theo, lúc đó thì nhớ trả đầy đủ cho tao đấy, nếu không đừng trách tao ác”.
Nói xong, Sở Phàm đạp chân ga, phóng thẳng ra ngoài.
Sắc mặt Tiểu Triệu trắng bệch, quỳ sạp dưới đất không dám đứng dậy. Khi anh Đông dẫn theo đám đàn em rời đi, cậu ta mới vội vàng đứng lên, chặn anh Đông lại.
“Anh Đông, anh làm vậy là không được. Rõ ràng em mời anh đến giúp em, vậy mà anh lại đánh em? Các người làm vậy là mất uy tín lắm!”, Tiểu Triệu sợ hãi nhìn anh Đông, cố nói.
Anh Đông cười lớn, rồi nắm lấy cổ áo Tiểu Triệu nói: “Cái loại phế vặt ăn bám đàn bà như mày mà cũng đòi nói chuyện uy tín với tao à, nếu không vì con đàn bà cạnh mày có chút tiền thì tao cũng chẳng thèm nói chuyện với mày rồi con ạ!”
Nói xong, anh Đông đẩy Tiểu Triệu ngã bụp xuống đất, sau đó liếc mắt với đám đàn em: “Dạy cho nó một bài học, cho nó biết cái giá phải trả khi đắc tội với anh Sở là gì!”
“Rõ!”
Đám côn đồ đồng thanh đáp, sau đó nhào về phía Tiểu Triệu, nhất thời, cả khu bãi đỗ xe vang lên tiếng đánh nhau, tiếng kêu gào thảm thiết.
...
Hai ngày cứ thế trôi qua.
Lễ tốt nghiệp của Sở Phàm coi như bắt đầu.
Hai ngày này, anh thường xuyên đến luyện tập với Thẩm Lăng Khê. Chỉ có Lâm Khải là vẫn mù mờ không biết mình sẽ phải làm gì, nên cậu vô cùng sầu não.
Mặt khác, Tề Ngọc Phân biết Tiểu Triệu bị đánh, mà người đứng sau lại là Sở Phàm, liền tức đến nỗi suýt thì bẻ gãy cây bút máy trong văn phòng.
Bà ta nhấc điện thoại lên, gọi cho giáo viên phụ trách tiết mục văn nghệ của lễ tốt nghiệp lần này: “Alo, cô Bằng đấy à, lớp 7 khóa 19 khoa quản lý kinh tế đã báo danh tiết mục chưa vậy?”
Bà ta đã tra được lớp học của Sở Phàm, nên bà ta quyết định dù lớp đó có báo danh tiết mục gì thì cũng sẽ không cho duyệt trước đã.
Sau đó bà ta sẽ thông đồng cho chủ nhiệm lớp đó ra lệnh cho Sở Phàm đến bệnh viện xin lỗi Tiểu Triệu, đền bù viện phí và phí tổn thất tinh thần, thì bà ta mới duyệt tiết mục, nếu không thì còn lâu mới xong.
Nhưng không ngờ, cô Bằng ở đầu dây bên kia hơi do dự rồi nói: “Cô Tề, các em ấy vẫn chưa báo danh tiết mục ạ, tôi đã nhắc mấy lần rồi!”
“Cái gì, vẫn chưa báo danh? Bọn họ làm cái trò gì vậy chứ? Tối nay là bắt đầu buổi lễ rồi mà giờ vẫn chưa báo, là không muốn chúng ta duyệt hay sao?”, Tề Ngọc Phân tức phát điên, gào to.
Cô Bằng bất lực nói: “Cũng đành chịu thôi, tôi không liên lạc được với những sinh viên phụ trách tiết mục của lớp đó. Nếu sắp xếp lại từ đầu thứ tự tiết mục thì sẽ không kịp, cho nên đành mong các em ấy không nên làm gì phá rối thôi”.
Nghe vậy, Tề Ngọc Phân máu dồn lên não, suýt thì ngất đi.
Bà ta đã đoán được người phụ trách tiết mục chắc chắn là Sở Phàm rồi. Cái thằng ranh này biết bà ta muốn làm khó mình, nên không chịu báo danh, mà sẽ chờ đến lúc buổi lễ sắp bắt đầu thì mới báo, như vậy bà ta sẽ không đủ thời gian để làm gì nữa, chỉ có thể duyệt cho qua.
Nếu không, để lãnh đạo biết có một lớp không biểu diễn thì bà ta sẽ bị phạt ngay.
“Thằng nhãi khốn kiếp, mày đã dám chơi tao một vố thì cũng hãy chờ đấy!”, ngắt điện thoại, Tề Ngọc Phân tức giận nói.
Thoắt cái, trời lại tối dần, Sở Phàm nhìn thời gian, cuối cùng cũng mở điện thoại ra.
Đột nhiên, một đống âm báo tin nhắn, điện thoại vang lên liên hồi, khiến cho điện thoại anh suýt thì nổ tung. Anh mở vài tin nhắn ra, đều là của lớp trưởng với lớp phó, cả của bà Cao lắm chuyện nữa.
Đều là giục anh nhanh lên, nếu không thì cả lũ sẽ toang mất.
Ban đầu là hung dữ uy hϊếp Sở Phàm, sau này lại dần dần thành cầu xin anh, nếu không việc tốt nghiệp của tất cả sẽ bị ảnh hưởng.
“Ầy, nể mặt mọi người cầu xin tôi nên tôi mới đồng ý một lần miễn phí đấy”.
Sở Phàm nhếch mép, sau đó viết thư báo danh tiết mục và gửi vào email cho cô Bằng.
Cô Bằng đang cắm mặt vào máy tính thì nhận được tin từ Sở Phàm, mừng suýt khóc, cuối cùng cũng gửi rồi, giờ vẫn còn kịp thời gian, thật mừng quá!
Cô ấy chỉ lướt qua vài cái, đem thông tin tiết mục gửi cho sinh viên phụ trách, bảo bọn họ sắp xếp thứ tự tiết mục.
“Góc phố mưa rơi’? Đây là ngâm thơ hay gì?”
Xong việc, cô Bằng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra ghế, cảm giác như không còn chút sức lực nào.
Nhưng nghĩ đến tên tiết mục của Sở Phàm thì cô ấy không khỏi suy tư. Đã là thời nào rồi mà còn đọc diễn cảm, quê quá đi.
Thanh niên bây giờ đều thích các nữ sinh ăn mặc hở hang nhảy nhót kiểu Hàn Quốc cơ mà?
Cô Bằng lắc đầu một cách khó hiểu và rồi cũng không quan tâm nữa. Dù sao kịp là may rồi, đành phải gật đầu duyệt thôi, mong là Sở Phàm sẽ không làm bọn họ thất vọng.
Tề Ngọc Phân đang tăng ca trong văn phòng, nhận được tin Sở Phàm đã báo danh tiết mục xong thì sắc mặt khó coi như vừa ăn phải con ruồi chết vậy.
Thằng nhãi này thật sự dám làm vậy, đúng là xảo quyệt!
Nhưng cũng chẳng sao, Sở Phàm làm vậy, bên trên duyệt đấy, nhưng nếu chất lượng không ra làm sao thì sau khi kết thúc buổi lễ vẫn còn đánh giá xếp hạng mà, khi đó bà ta sẽ cho Sở Phàm biết tay!
Mặt khác, Sở Phàm cũng vừa lái xe đến trường.
Hội trường biểu diễn cho buổi lễ đã được trang trí ổn thỏa, trước cổng vào còn có một đoạn băng rôn dài có ghi: “Chào mừng các sinh viên cũ quay lại thăm trường, tham gia buổi lễ!”
“Hóa ra còn có cả sinh viên khóa trước nữa cơ à, bảo sao mà trường lại tổ chức long trọng thế”, Sở Phàm suy nghĩ rồi lẩm bẩm.
Sau đó, anh đi về bãi đỗ xe, Thẩm Lăng Khê đang ở trong đó, anh muốn đưa cô đi qua, để làm sáng hội trường khi tiết mục bắt đầu.
Nhưng khi anh chưa kịp cất bước, thì một tiếng gào sắc bén đã phát ra từ phía sau lưng anh.
“Sở Phàm, cậu đứng lại cho tôi!!”
Nghe được tiếng gào, Sở Phàm hơi chau mày.
Quay đầu nhìn, hóa ra là bà Cao lắm chuyện, lớp trưởng, lớp phó cùng một đám sinh viên lớp anh đang hùng hổ lao tới, rõ ràng là muốn hỏi tội anh mà!