Chàng Rể Phi Thường

Chương 374: Cảnh tượng quen thuộc




“Trời ơi, Lăng Khê đúng là người xinh đẹp nhất mà chị từng gặp mà!”, chị Đinh không kìm được mà thốt lên.

Sở Phàm quay sang nhìn cô gái bên cạnh, bắt đầu mơ tưởng đến dáng vẻ của Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao khi mặc bộ sườn xám này.

Chỉ mới nghĩ đến vậy thôi mà Sở Phàm đã cảm thấy như sắp nổ tung, máu mũi trực tuôn.

Tai anh đỏ bừng, quay đầu đi, không dám nhìn linh tinh nữa. Thẩm Lăng Khê lại hiểu lầm rằng Sở Phàm bị bất ngờ trước vẻ đẹp của mình nên mới vội vàng quay đi như vậy. Nghĩ đến việc người đàn ông dũng cảm mạnh mẽ này vậy mà lại dễ xấu hổ như thế, ánh mắt của Thẩm Lăng Khê càng thêm khác lạ.

“Hai người đều hài lòng cả thì chốt thiết kế là thế này nhé!”

Lúc này, chị Đinh vỗ tay, nhanh nhảu nói.

Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê lấy lại tinh thần, đồng thanh nói: “Vậy cảm ơn chị Đinh nhé, hai bộ này bao nhiêu tiền vậy?”
Nói xong, hai người quay sang nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.

Chị Đinh ở bên cạnh lắc đầu, nói: “Ầy, đã bận rộn mấy tiếng liền rồi, giờ lại còn phải ăn “cẩu lương” nữa chứ, hai người tha cho những kẻ độc thân như tôi được không hả? Thôi thôi, hai bộ này tặng cho hai người luôn”.

Nghe vậy, Sở Phàm đang định từ chối thì thấy ánh mắt ngăn cản của Thẩm Lăng Khê.

Bất lực, anh đành kìm sự nghi ngờ lại, rồi cùng Thẩm Lăng Khê và chị Đinh đến thang máy, rời đi.

“Lăng Khê, sao cô không để tôi trả tiền?”

Ngồi trên xe, Sở Phàm tò mò hỏi.

Thẩm Lăng Khê cười đáp: “Anh không phải người trong ngành nên không hiểu chị Đinh, chị ấy là người đã nói là làm, nên nếu chị ấy bảo miễn phí thì là miễn phí, sẽ không nhận một đồng nào đâu. Nếu anh cứ cố chấp đưa tiền thì chị ấy vẫn nhận, nhưng sẽ không bao giờ đồng ý làm ăn với anh nữa”.
“Lại còn có người có tính khí kỳ lạ như vậy sao?”

Sở Phàm lắc đầu cười khó hiểu.

Nhưng anh lại nói tiếp: “Chị Đinh nói mình độc thân chắc là đùa nhỉ? Nhìn chị ấy hấp dẫn như thế mà chưa có chồng á?”

Nghe vậy, ánh mắt của Thẩm Lăng Khê hơi ảm đạm.

“Chị Đinh thực sự đang độc thân, chồng trước của chị ấy đã qua đời vì một sự cố. Sau đó chị ấy cũng không tìm người khác nữa, thậm chí vì để không cho người khác cơ hội, chị ấy bình thường gần như không làm ăn với đàn ông bao giờ. Nếu lần này không phải có tôi đưa anh lên thì chắc anh sẽ không có cơ hội được gặp chị ấy đâu”.

“Hóa ra là vậy, đúng là tiếc thật nhỉ”, Sở Phàm than thở.

Anh còn thấy thắc mắc vì sao một người vừa xinh đẹp dáng lại đẹp như chị Đinh cũng thuộc top những người phụ nữ xinh đẹp nhấtrồi, mà nhất là sự thành thục qua năm tháng tỏa ra từ người chị ấy, những cô gái trẻ tuổi như Thẩm Lăng Khê sẽ không thể nào so bì nổi.
Kiểu phụ nữ như vậy chắc chắn không thiếu người theo đuổi, sao lại có thể độc thân được chứ.

Rời khỏi tiệm trang phục tư nhân, Sở Phàm chuẩn bị đưa Thẩm Lăng Khê về khách sạn.

Đã có tiết mục, thì chỉ cần đi báo danh thôi. Nghĩ đến việc Tề Ngọc Phân âm thầm không duyệt cho tiết mục của lớp mình, Sở Phàm quyết định sử dụng một chút thủ đoạn.

Vì là lễ tốt nghiệp nên mỗi lớp đều phải biểu diễn, nếu lớp nào không có thì không những cả lớp sẽ bị phạt mà giáo viên phụ trách chuyện này cũng sẽ bị khiển trách.

Tề Ngọc Phân định cứ để tiết mục của lớp Sở Phàm trong danh sách chờ, bất kể chất lượng tiết mục ra sao, sau đó cứ để vậy, cho Sở Phàm biết được cái giá khi đắc tội bà ta.

Rồi chờ đến cuối cùng thì mới duyệt tiết mục cho lớp Sở Phàm.
Như vậy không những không làm lỡ dở mọi chuyện mà vừa trả đũa được đám Sở Phàm, mục đích của bà ta coi như thành công.

Nhưng Sở Phàm không ngốc, anh sẽ không để cho Tề Ngọc Phân làm vậy với anh đâu. Anh có tiết mục rồi, nhưng cứ không báo danh đấy, để xem cuối cùng ai lo lắng hơn!

Quay về bãi đỗ xe của khách sạn, Sở Phàm nhận ra ở đây đột nhiên xuất hiện rất nhiều xe có biển số nước ngoài, khiến cho bãi đỗ xe vốn trống vắng trở nên đông đúc. Anh phải đi một vòng thì mới tìm thấy một chỗ trống.

“Cuối cùng cũng tìm được, sao mà nhiều xe thế này chứ?”

Sở Phàm thở phào, chỉnh hướng và chuẩn bị lái vào thì đột nhiên một hồi còi xe dài truyền đến.

Một chiếc BMW 7Series ở bên cạnh xe anh đang vọt lên rất nhanh, đỗ thẳng vào vị trí đó, lại còn đâm vào đít xe Sở Phàm một cái, làm tiếng chuông báo kêu lên inh ỏi.
“Kỳ ghê, cảnh tượng này sao mà quen thế!”, Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê ngồi trong xe bị giật mình, cũng may hai người thắt dây an toàn nên mới không sao, nhưng Sở Phàm thì không hề phẫn nộ mà chỉ thấy kinh ngạc.

Anh bảo Thẩm Lăng Khê ngồi lại trong xe, sau đó mở cửa ra, đang định hỏi đối phương đi đứng kiểu gì.

Thì một giọng nói oang oác quen thuộc truyền đến: “Mẹ kiếp, đi đứng kiểu gì thế hả…”

Nghe được âm thanh này, Sở Phàm ngẩn ra.

Đối phương nhìn thấy Sở Phàm cũng ngơ ngác.

“Là cậu?!”

Hai người trừng mắt, chỉ vào nhau rồi kêu lên.

Không sai, người một lần nữa lái xe đâm vào đít xe Sở Phàm chính là tài xế tư nhân của Tề Ngọc Phân, Tiểu Triệu!

Mới vài ngày trôi qua, cái tên này lại cướp chỗ đỗ xe nữa, lại đâm hỏng chiếc xe mới này, cậu ta có thù với anh hay gì?
Quay lại thực tế, Sở Phàm lạnh lùng cười nói: “Thú vị nhỉ, tiền sửa xe lần trước còn chưa trả cho tôi mà giờ đã nóng lòng phá hỏng chiếc xe mới của tôi cơ à, sao, muốn để cho cả hai chiếc cùng đi sửa, gara sẽ giảm nửa giá cho xe sau à?”

Nghe vậy, Tiểu Triệu đỏ bừng cả mặt.

Nhưng cậu ta vẫn cứng đầu nói: “Chị Ngọc Phân nói rồi, cái loại không tôn trọng người lớn, không tôn trọng giáo viên như cậu thì phá hỏng là đúng, có ngu mới sửa cho cậu!”

Sau đó, cậu ta như nghĩ đến chuyện gì, đắc ý nói: “Còn nữa, cậu có muốn tiết mục của lớp mình được duyệt hay không hả? Đừng để đến lúc ấy không được duyệt thì lại khóc lóc cầu xin chị Ngọc Phân nhé”!

Nghe vậy, Sở Phàm cố tình kéo dài tiếng “Ồ”, rồi nhếch miệng cười: “Hóa ra đây là lí do vì sao cậu không chịu sửa xe cho tôi à. Trước giờ tôi chỉ nghe nói đến phụ nữ dựa vào đàn ông giàu để tác oai tác quái, chứ không ngờ một người đàn ông khỏe mạnh như cậu đã ăn bám đàn bà rồi lại còn dám ra oai nữa đấy”,
“Cậu dựa hơi đàn bà giỏi như thế, người nhà cậu có biết không? Hay là nói, người nhà cậu không chỉ biết cậu làm vậy rồi, mà còn đều đặn gửi Lục Vị Địa Hoàng Hoàn cho cậu để bổ thận?”

“Mày nói cái gì?!”

Nghe vậy, Tiểu Triệu bỗng biến sắc, khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi.

Cậu ta nắm chặt hai tay, nhìn Sở Phàm với ánh mắt ác độc, như định xông tới liều mạng với anh vậy.