Chàng Rể Phi Thường

Chương 372: Góc phố mưa rơi




“Thôi mà chị Đinh, em biết rồi mà, chị nghe em giải thích đã được không ạ?”

Thấy chị Đinh vẫn còn muốn tiếp tục giáo huấn thì Thẩm Lăng Khê vội vàng ngắt lời với một nụ cười gượng gạo, không để cho chị Đinh có cơ hội nói tiếp, cô liền kể một mạch sơ qua về mục đích dẫn Sở Phàm đến đây và kể về thân thế của Sở Phàm.

Chị Đinh nghe xong thì sững sờ hồi lâu rồi mới kinh ngạc hỏi: “Em không hẹn hò với cậu ta thật sao?”

“Không hề mà!”

Thẩm Lăng Khê lắc đầu phủ nhận mối quan hệ của hai người một cách chắc nịch, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút gì đó hụt hẫng.

Chị Đinh lại quay sang Sở Phàm nói: “Cậu ta là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn sao? Chẳng giống chút nào cả!”

Sở Phàm mím miệng cười gượng gạo: “Chào chị Đinh, tôi là Sở Phàm là Chủ tịch của cao ốc Thiên Môn, đồng thời cũng là sếp của Minh Khê!”
Vừa nói anh vừa đưa tay hướng về phía chị Đinh.

Chị Đinh nhẹ nhàng bắt tay anh, rồi lập tức rụt lại giống như bị chạm vào điện vậy, sau đó cô ta tiến lại bên cạnh Thẩm Lăng Khê thì thầm: “Lăng Khê này, cậu ta không phải là bạn trai em là được rồi, em phải cận thận đấy nhé, những người có tiền có quyền thường thích dụ dỗ cấp dưới của mình lắm đấy”.

“Em nhất định phải đề phòng cậu ta đấy, lần này thiết kế xong trang phục cho cậu ta thì hãy chấm dứt đừng tiếp xúc với cậu ta nữa, chị thấy cậu ta không giống người đàng hoàng chút nào đâu”.

Tuy cô ta nói rất nhỏ nhưng Sở Phàm là một người học võ, cho nên các giác quan của anh đều rất nhạy bén, từng câu từng chữ chị Đinh nói anh đều nghe thấy cả, điều này khiến anh tức giận vô cùng.

Anh nào đã làm gì mà đã trở thành một ông sếp lang sói trong miệng người khác như vậy chứ?
Thẩm Lăng Khê cũng cảm thấy ngại vô cùng, thực sự thì cô hiểu rõ Sở Phàm là người như thế nào, cô tin rằng Sở Phàm làm nhiều chuyện như vậy không phải vì muốn công kích cô, mà bởi vì sâu thẳm trong lòng cô thực sự muốn tiến xa hơn với Sở Phàm.

Nhưng đáng tiếc rằng Sở Phàm lại không hề có ý nghĩ đó, hơn nữa cô còn nghe nhân viên của công ty bàn tán rằng, bên cạnh cậu chủ này còn có hai người đẹp nữa rồi, thảo nào mà anh lại không hứng thú gì chuyện đó với cô.

“Thôi được rồi chị Đinh, em biết rồi mà, chị đừng nói nữa!”

Thẩm Lăng Khê khẽ liếc sang nhìn Sở Phàm, cô phát hiện ra sắc mặt Sở Phàm vô cùng khó coi, liền lập tức nói với chị Đinh.

Lúc đó chị Đinh mới miễn cưỡng dừng lại, cô ta liếc nhìn Sở Phàm rồi trợn tròn mắt nói: “Chàng trai cậu muốn thiết kế trang phục như thế nào, cậu có bản thiết kế không?”
“Chị Đinh, là em muốn thiết kế cho anh ấy một bộ đồ để mặc trong tiết mục biểu diễn của lễ tốt nghiệp, còn bản thiết kế lúc nãy em có phác thảo qua ở trên điện thoại, chị xem qua đi này”.

Thẩm Lăng Khê vội nói luôn, rồi cô móc điện thoại ra mở bản ghi chú ra đưa cho chị Đinh.

Sở Phàm ngạc nhiên nhìn Thẩm Lăng Khê, lúc này anh mới hiểu ra vì sao suốt dọc đường cô cứ cầm khư khư điện thoại trên tay rồi tô tô vẽ vẽ, anh còn tưởng cô đang chơi game, nhưng hoá ra cô lại đang vẽ phác thảo.

Chị Đinh đón lấy chiếc điện thoại, vừa nhìn cô ta liền thốt ra giọng ngạc nhiên: “Lăng Khê, em muốn thiết kế cho cậu ta một bộ áo dài truyền thống à?”

“Vâng!”

Đôi mắt xinh đẹp cong lại thành hình trăng khuyết, Thẩm Lăng Khê khẽ gật đầu.

Sở Phàm nghe thấy vậy bỗng cảm thấy một màn sương mù bao trùm, anh phải lên sân khấu biểu diễn thì tại sao lại phải mặc áo dài truyền thống chứ? Lẽ nào anh phải diễn cảnh yêu đương xuyên không? Nếu đúng như vậy thì thật là nực cười!
Nhưng không để cho Sở Phàm có cơ hội hỏi rõ thắc mắc trong lòng thì ánh mắt chị Đinh chợt sáng lên, cô ta lôi Sở Phàm về phía bàn làm việc.

“Cậu đừng cử động, để tôi đo kích thước người cậu!”

Ánh mắt chị Đinh sáng lên, tay cầm cuộn thước dây nói.

Có vẻ việc thiết kế cho Sở Phàm một chiếc “áo dài truyền thống” này đã vô tình chạm đến cái công tắc nào đó trong người cô ta, khiến cô ta đột nhiên trở nên vô cùng phấn khích, hoàn toàn không còn cảm giác chán ghét Sở Phàm như lúc trước nữa.

Sau khi cô ta đo xong kích thước liền lấy bút tô tô vẽ vẽ bản phác thảo.

Một lát sau, cô ta bỏ bút xuống rồi không ngừng suýt xoa: “Lăng Khê ơi, mắt thẩm mỹ của em khá lắm, bộ trang phục thực sự phù hợp với cậu ta chính là bộ áo dài truyền thống, hơn nữa từ nhỏ tới lớn chị chưa hề thấy bất kỳ ai lại có thể tạo ra hiệu quả với bộ trang phục này như cậu ta cả!”
Sở Phàm nghe thấy vậy khoé miệng anh cong lên nói: “Tôi còn chưa mặc thử thì sao chị biết được hiệu quả như thế nào?”

“Sở Phàm, trong lĩnh vực thiết kế thời trang này thì chị Đinh là một chuyên gia đấy, khả năng tưởng tượng không gian ba chiều của chị ấy vô cùng phong phú, khi chị ấy thiết kế trang phục cho người khác đều không cần phải mặc thử, chỉ cần nhìn qua thì chị ấy đã có thể tưởng tượng ra được người đó mặc lên sẽ trông như thế nào rồi!”

“Sau đó sẽ chỉnh sửa nếu có vấn đề xảy ra, chính vì thế một khi chị ấy đã hoàn thành bộ trang phục và mang ra thì đều là những bộ trang phục hoàn hảo không có bất cứ lỗi nào cả”.

Thẩm Lăng Khê đứng bên cạnh liên tục giải thích.

Sở Phàm kinh ngạc nhìn Thẩm Lăng Khê, anh cảm thấy vô cùng khó hiểu, còn chị Đinh lúc này vẫn đang chìm đắm trong trạng thái say xưa với công việc thiết kế, cho nên cô ta không hề quan tâm những gì Sở Phàm thắc mắc.
Lúc đó chỉ thấy cô ta lao vào phòng thiết kế chứa đầy các loại vải đắt tiền, rồi cầm kéo bắt đầu cắt những tấm vải cần thiết cho bộ trang phục này.

Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê không hiểu về khâu này cho nên cũng không làm phiền đến cô ta, hai người liền ngồi xuống ghế bên cạnh đó nghỉ ngơi.

“Lăng Khê, cô có thể nói cho tôi biết nội dung tiết mục biểu diễn là gì được không?”, Sở Phàm vừa uống trà vừa hỏi.

Thẩm Lăng Khê suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiết lộ cho anh cũng được thôi, anh còn nhớ cấp ba chúng ta đã từng học một bài văn có tên là “Góc phố mưa rơi chứ?”

“Góc phố mưa rơi?”

Sở Phàm khẽ nhíu mày, anh gật đầu một cách khó hiểu rồi bắt đầu cảm thụ.

“Cầm chiếc ô giấy, một mình lang thang trên góc phố mưa rơi dài lê thê vắng lặng.

Tôi mong ước sẽ gặp được cô gái mang nét ưu buồn giống như loài hoa tử đinh hương, cô ấy mang hương sắc của hoa tử đinh hương……”.
Phải nói rằng trí nhớ của Sở Phàm cực kỳ tốt.

Đây là bài học cách đây từ rất lâu rồi, nếu là người khác có lẽ đã quên lâu rồi, nhưng Sở Phàm lại đọc thuộc lòng từng câu từng chữ không sót chữ nào, chỉ dựa vào khả năng ghi nhớ đó thôi cũng đủ khiến người khác phải cảm thấy ghen tỵ rồi.

Thẩm Lăng Khê đứng bên cạnh lắng nghe, đôi môi cô cong lên, đôi mắt xinh đẹp lim dim, cô bất giác đung đưa theo lời Sở Phàm đọc.

Dường như cô đang đắm chìm trong bức tranh hiện ra trong từng câu chữ mà Sở Phàm đang nói, người đàn ông cầm chiếc ô giấy trên tay, người đàn ông đang lang thang đó dần dần hiện ra là Sở Phàm, còn cô chính là cô gái giống nhưng bông hoa tử đinh hương ấy vậy.

“Lăng Khê, không phải cô định bắt tôi phải cảm thụ cả bài văn này luôn đấy chứ?”
Sau khi đọc xong một đoạn thì Sở Phàm trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi anh lên tiếng hỏi.

Thẩm Lăng Khê lắc đầu, cô mỉm cười nói: “Phần cảm thụ này để dành cho Lâm Khải thôi, khi tôi và bạn gái anh ấy nói chuyện, tôi được biết rằng trước đây anh ấy từng làm ở phòng phát thanh của trường, giọng của anh ấy khá phù hợp để đọc và cảm thụ văn, có thể dễ dàng thu hút được người khác”.

“Còn tôi và anh sẽ phải tái hiện lại khung cảnh hoàn mỹ trong “Góc phố mưa rơi” ở trên sân khấu nhé!”

“Còn có thể diễn cái đó nữa hay á?”, Sở Phàm vô cùng ngạc nhiên hoá ra đây cũng có thể coi là một tiết mục, vậy thì chẳng phải là quá đơn giản rồi à?

“Đơn giản lắm đúng không?”

Đôi lông mày xinh đẹp của Thẩm Lăng Khê khẽ nhướng lên, dường như cô đã nhìn thấu suy nghĩ của Sở Phàm.
“Anh đừng vội cho rằng việc này dễ dàng nhé, nếu không đúng người thì không thể nào lột tả hết được nội dung trong đó đâu!”

“Không tin thì anh cứ thử tưởng tượng mà xem, nếu là Lý Dục ở ký túc xá của anh mà mặc áo sườn xám truyền thống, tay lại cầm một chiếc ô giấy lặng lẽ âm thầm đi dưới mưa trên góc phố ấy, như vậy cảnh tượng hiện ra sẽ như thế nào!”