Câu nói này được bắt nguồn từ lời thoại trong bộ phim mà Lưu Đức Hoa diễn chính. Sở Phàm là fan cứng của Lưu Đức Hoa nên anh đã xem đi xem lại bộ phim đó mấy lần rồi, và rất thích câu thoại này trong phim.
Không ngờ hôm nay lại có lúc cần dùng đến, đúng là đẳng cấp thật.
Ông già nghe vậy, nụ cười hòa nhã trên mặt cũng biến mất: “Cậu thanh niên, sát khí của cậu quá nặng”.
“Tuy tôi hiểu ý cậu, nhưng ông cụ Phùng có ơn với tôi, tôi phải bảo vệ cho sự an toàn của đời sau nhà họ Phùng, cho nên cậu không được phép động vào Phùng Thiên Lâm!”
“Đã vậy thì tôi đành xin được học hỏi bản lĩnh của ông thôi!”, Sở Phàm hơi nheo mắt, giọng khàn khàn đáp lại.
Nói xong, hai chân anh bất ngờ đạp vào đất, sàn nhà cứng cáp bằng cẩm thạch trong nháy mắt hiện ra hai cái hố sâu.
Còn bóng dáng anh thì vụt đến trước mặt ông già, đánh ra một chưởng!
Ông già lắc đầu, vẫn bình tĩnh thở dài.
Chỉ thấy ông già giơ hai ngón tay ra, đẩy nhẹ về phía trước một tiếng “pặc”, nhẹ nhàng đỡ lấy một chưởng có thể đẩy ngã bức tường của Sở Phàm.
Rồi thứ sức mạnh đáng sợ đó lại đột ngột biến mất như đá chìm xuống đáy biển.
“Chuyện gì thế này?”
Sở Phàm giật mình, lại tiếp tục tấn công.
Hai ngón tay đó lại nhẹ nhàng đưa ra, lần tấn công này của Sở Phàm lại tiếp tục bị chặn.
Một sự sợ hãi dâng lên trong đầu Sở Phàm, sau đó anh vận động nội lực của cơ thể, tiếp tục công kích bằng nắm đấm.
Nhất thời, những tiếng đánh nhau va chạm vang lên không dứt từ trong căn nhà thờ tổ.
Nhưng dù Sở Phàm đánh có mạnh mẽ cỡ nào thì ông già kia vẫn luôn chặn lại được bằng hai ngón tay, mà ông già còn chưa từng lùi về sau một bước, cho dù sàn nhà cẩm thạch dưới chân ông già đã vỡ tan tành.
“Hóa ra là ‘tá lực’!”
Lúc này, Sở Phàm cuối cùng cũng hiểu ra được lão già này đã dùng cách gì để hóa giải công kích của anh.
Trong lịch sử võ thuật Hoa Hạ, có một loại công pháp tên “Tá lực”, lấy cơ thể của bản thân làm nơi dẫn dắt, khiến cho lực lượng mạnh mẽ truyền đến từ bên ngoài hoàn toàn truyền xuống đất.
Sở Phàm trong lúc nhàm chán đã từng xem loại sách này. Lúc mới bắt đầu thì chỉ có thể giảm được một phần lực, nhưng nếu tu luyện càng nhuần nhuyễn đến cấp bậc thâm sâu nhất thì có thể xóa bỏ gần chín phần sức mạnh!
Gần chín phần sức mạnh là thế nào? Có thể hiểu rằng khi chúng ta bổ một cây búa sắt xuống đầu người khác, nhưng sau khi đã giảm bớt sức lực, thì đối phương chỉ có cảm giác như bị một đôi đũa gõ nhẹ trên đầu mà thôi, không hề đau đớn chút nào.
Thế này thì đánh đấm gì nữa?
Sở Phàm lo lắng trong lòng, nhưng cũng không có ý định từ bỏ.
Chuyện đã đến nước này rồi, dù cho anh không muốn đánh nữa thì Phùng Thiên Lâm cũng sẽ không bỏ qua cho anh, mà sẽ yêu cầu ông già gϊếŧ chết anh tại chỗ.
Bởi vì nếu Phùng Thiên Lâm còn sống thì Sở Phàm sẽ ngủ không ngon, và Sở Phàm còn sống thì Phùng Thiên Lâm cũng sẽ ngủ không ngon.
Qua đó, chúng ta biết được một kiến thức mới, tác dụng của lực chính là tương trợ lẫn nhau.
Khụ khụ, lạc đề mất rồi.
“Cậu thanh niên, cậu không phải đối thủ của tôi đâu, bỏ cuộc đi!”, ông già lại nở nụ cười, bình tĩnh nói với Sở Phàm.
Sở Phàm hít sâu một hơi, cười suy ngẫm: “Ông già, loại võ thuật này của ông cũng được đấy, nhưng lại có lỗ hổngi”.
“Lỗ hổng? Chỗ nào?!”
Nghe thấy Sở Phàm nói loại võ thuật mà bản thân đang tu luyện có thiếu sót, nụ cười của ông già trở nên lạnh lùng hơn.
Ông có thể làm việc một cách hững hờ dửng dưng trong mọi chuyện của nhà họ Phùng, miễn là bảo vệ được mạng sống cho Phùng Thiên Lâm, còn người khác sống chết ra sao ông cũng không muốn nhúng tay vào.
Nhưng Sở Phàm lại nói võ công của ông ta có vấn đề, vậy ông ta sẽ không làm nữa, ông là một kẻ nghiện võ chân chính đấy!
“Ví dụ như cái này!”
Sở Phàm cúi người nhặt lưỡi dao găm đã đứt lìa lên, hơi dùng sức ở cổ tay khiến cho mũi dao găm bay vọt ra, xông thẳng vào Phùng Thiên Lâm đang đứng đờ ra ở bên kia!
Ông già biến sắc, văng viên đá trong tay ra, chuẩn xác chặn được mũi kiếm đó.
“Quả nhiên là vậy!”
Ánh mắt của Sở Phàm nghiêm túc, suy đoán trong lòng anh đã được chứng thực.
Loại võ công này đúng là rất tinh xảo kỳ diệu, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là ông già không được phép di chuyển. Nếu ông ta mà chuyển động thì sẽ không thể nhẹ nhàng giảm lực được.
“Nhóc con, cậu hơi quá đáng rồi đấy!”
Sau khi bảo vệ được mạng sống của Phùng Thiên Lâm, vẻ mặt ông già hơi giận dữ, rồi lạnh lùng nói.
“Quá đáng? Lúc con trai ông ta bán hàng cấm, làm hại lớp trẻ của đất nước, hủy hoại trụ cột tương lai của Hoa Hạ chúng ta thì sao ông không nói ông ta quá đáng đi? Lúc ông ta bắt người phụ nữ của tôi, ép tôi ngụy tạo chứng cứ để cứu con trai mình, sao ông không nói ông ta quá đáng?”
Sở Phàm nhếch miệng, chất vấn liên tục khiến ông già nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Và cũng vào lúc ấy, Sở Phàm lại vung ra một cú đấm chứa đầy nội lực, trong nháy mắt đã xuyên qua đầu của Phùng Thiên Lâm.
Lúc ấy, khuôn mặt Phùng Thiên Lâm mang đầy sự không cam lòng, nhưng lại không nói được lời nào, cả người ngã gục xuống đất.
“Đồ khốn kiếp, muốn chết à!”
Ông già thấy Phùng Thiên Lâm đã chết, sự bình tĩnh trên mặt đã không còn nữa, đôi mắt đục ngầu nhìn Sở Phàm, lóe lên ánh sáng muốn gϊếŧ người.
Một giây sau, bóng dáng ông ta vụt qua, Sở Phàm còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy bụng mình đau nhức, cả người anh bay thẳng ra khỏi căn nhà cũ.
“Má nó, ngoài thứ võ công giảm bớt sức lực này ra thì các loại võ công khác cũng quá mạnh đi!”
Sở Phàm ngã bịch xuống đất, bất chợt hiểu ra điều gì đó.
Ông ta không chuyển động không phải vì thứ võ công kia có điểm yếu mà là vì lười dùng sức đối phó với Sở Phàm, tránh cho việc bị truyền ra ngoài,người cùng đạo lại nói ông ta ỷ lớn hϊếp nhỏ, chế nhạo ông ta.
Nhưng cũng vì sự khinh địch của ông ta mà Phùng Thiên Lâm đã phải chết, chuyện này đã chạm đến giới hạn của ông ta, khiến ông ta không còn muốn giả vờ nữa.
“Nhóc con, cậu không biết trân trọng cơ hội tôi cho thì hôm nay đừng hòng đi khỏi đây, để cái mạng ở lại mà bầu bạn với Phùng Thiên Lâm đi!”
Lúc này, ông già đã bước đến trước mặt Sở Phàm, nâng chân phải lên, rồi đột ngột đạp xuống phần tim của Sở Phàm!
Nếu cú đạp này không trượt thì trái tim của Sở Phàm chắc chắn sẽ nổ tung tại chỗ và chết luôn, nhưng anh vừa mới ngã xuống, nội lực trong gân cốt cũng rối loạn theo, nhất thời không thể vận khí để né tránh!
Chẳng lẽ, anh cũng phải chết sao?!
Trong lòng Sở Phàm nghiêm túc hẳn lên, anh cắn răng, muốn tránh cú tấn công đó.
Vào cái thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, một thứ sức mạnh bất chợt từ bên cạnh mạnh mẽ tấn công ông già, ông già chau mày, vụt trốn sang bên cạnh, lạnh lùng nhìn người vừa mới thình lình xuất hiện.
“Sở Phàm, anh có sao không?!”
Đột nhiên một âm thanh quen thuộc từ trên đỉnh đầu Sở Phàm truyền xuống.
Sở Phàm ngước mắt nhìn người vừa xuất hiện, nở nụ cười: “Cậu tới lúc nào thế?”
Không sai, người xuất hiện lúc này và cứu Sở Phàm một mạng chính là Phương Chiến Thiên đã chạy từ nhà họ Phương đến đây.
Cậu đi quá vội nên đã quên mất phải tìm bản đồ chỉ đường lên núi Ngũ Vân của ông nội, nên mới phải mò mẫm dò đường, không ít lần đi sai đường, nên mới tốn nhiều thời gian như vậy. Cũng may là cậu cũng đã đến kịp vào lúc quan trọng!
“Đừng hỏi mấy câu hỏi không liên quan nữa, giờ chúng ta phải nghĩ xem làm sao để chạy thoát khỏi ông già này đi đã?”, Phương Chiến Thiên chau mày, trả lời Sở Phàm với vẻ nghiêm trọng.