“Cô đang uy hϊếp em đấy à?”
Ánh mắt Sở Phàm chợt thay đổi, anh lạnh lùng nói.
Tề Ngọc Phân cười đắc ý: “Đây sao gọi là uy hϊếp được, đây là trao đổi, cậu sinh viên, cậu là người thông minh, chắc là biết nên lựa chọn thế nào rồi chứ?”
Vừa nói, bà ta vừa quay phắt cái thân hình phì nhiêu ra phía sau rồi đi lên xe.
Tiểu Triệu thấy sự việc có thể thay đổi được, đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, cậu ta vội vàng bò lồm cồm lên xe, cắm chìa khóa xe vào rồi nổ máy.
Khi đi ngang qua Sở Phàm, Tiểu Triệu còn nhìn Sở Phàm với vẻ đắc ý, như kiểu muốn nói đập xe của anh thì đã sao, cuối cùng chẳng phải anh cũng không làm gì được cậu ta à?
Sở Phàm đứng ở đó, nhìn chiếc xe dần dần đi khuất tầm mắt mà không hề ngăn lại.
“Sở Phàm, anh định để bọn họ cứ thế mà đi à?”, Phương Duyên hỏi với giọng không can tâm.
“Không sao, để cho bọn họ đắc ý vài hôm, rồi bọn họ sẽ biết ngay làm hỏng xe của tôi thì phải trả giá như thế nào thôi!!”, Sở Phàm nhếch miệng cười rồi lạnh lùng nói.
Mặt khác, Tiểu Triệu cẩn thận chăm chú lái xe, vừa để tâng tốc Tề Ngọc Phân, nhưng đột nhiên cậu ta nghĩ đến điều gì đó liền vội vàng nói: “Chị Tề, chị nghĩ thằng cha kia liệu có không cần cái vinh dự của lớp, kể cả tiết mục của lớp không đạt thì cũng phải bắt em đền tiền không?”
Cậu ta đến giờ vẫn sợ Sở Phàm sẽ xử cậu ta, bắt cậu ta đền tiền, chưa cần nói đến việc cậu ta không lôi nổi số tiền đó ra, kể cả có tiền đi chăng nữa cậu ta cũng không muốn đền.
Dù sao cậu ta vẫn nghĩ chuyện này là do Sở Phàm đã sai, nếu lúc đó anh lái xe đi ra chỗ khác, nhường chỗ cho cậu ta rồi ngoan ngoãn xin lỗi cậu ta thì chẳng phải là không có chuyện gì xảy ra sao?
Vì sao Sở Phàm lại cứ phải nhắm vào cậu ta, nhất định phải đối đầu cậu ta là sao?
Tề Ngọc Phân trố mắt ra, rồi lại mỉm cười nói: “Yên tâm đi, năm nay cũng là năm trường chúng tôi tổ chức kỷ niệm tám mươi năm thành lập, cho nên lễ tốt nghiệp năm nay cũng sẽ có nhiều sinh viên ưu tú trước đây về trường tham gia, cũng là để chứng kiến buổi lễ tốt nghiệp của các sinh viên khóa dưới của mình”.
“Vì trong đó có một người có thân phận cực kỳ cao quý, cho nên lãnh đạo nhà trường đã ra quy định nghiêm khắc rồi, các tiết mục của buổi lễ tốt nghiệp năm nay nhất định phải làm cho thật hoàn hảo, nếu tiết mục của lớp nào có vấn đề thì cả lớp sẽ bị ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp!”
“Cậu nghĩ cậu ta lại dám đem cả lớp cậu ta ra để chống đối lại chúng ta à?”
“Kể cả cậu ta có làm như thế thật thì e rằng chẳng cần chúng ta ra tay, lớp cậu ta cũng đã tẩn cho cậu ta một trận rồi!”
Nghe đến đây, Tiểu Triệu mới hoàn toàn cảm thấy yên tâm.
Cậu ta quay sang nịnh ngọt Tề Ngọc Phân: “Chị Tề, lần này đúng là phải cảm ơn chị, lát nữa về nhà em sẽ rửa chân cho chị, rồi mát xa toàn thân cho chị nữa!”
Nghe thấy những lời này, khóe miệng Tề Ngọc Phân nhếch lên, lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
Đỗ xe vào bãi xong, Sở Phàm gọi điện cho bác Đinh bảo vệ sĩ nhà họ Sở đem một chiếc xe tới đây.
Anh lái xe đưa Phương Duyên về nhà rồi bảo vệ sĩ nghĩ cách đem chiếc Phaeton đi sửa.
Đồng thời anh cũng dặn dò vệ sĩ, bất kể quá trình sửa chữa hết bao nhiêu tiền, đều phải có hóa đơn hết, để sau này anh còn bắt người khác thanh toán.
Tuy vệ sỹ cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng sự huấn luyện từ nhỏ đã khiến cậu ấy hiểu rằng, là một vệ sỹ không cần hỏi nguyên nhân, chỉ cần làm theo mệnh lệnh của chủ nhân một cách vô điều kiện là được.
Nửa tiếng sau, Sở Phàm đưa Phương Duyên đến cổng nhà cô.
Trước khi xuống xe, Phương Duyên vẫn muốn hôn Sở Phàm một lần nữa, kết quả bị Sở Phàm ngăn lại một cách thẳng thừng.
Vừa rồi ở chỗ bánh xe đu quay khổng lồ anh không để bụng chuyện cô đã hơi ‘ngông cuồng’, nhưng giờ đã tới trước cửa nhà họ Phương rồi, không may anh và Phương Duyên đang hôn nhau bị người nhà họ Phương nhìn thấy thì nỗi oan uổng này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.
“Được rồi, tôi biết rồi, đồ hâm, mỡ dâng tận miệng mèo mà còn không muốn, đúng là không biết anh nghĩ gì nữa!”, Phương Duyên hậm hực xuống xe rồi trừng mắt nói với Sở Phàm bằng giọng giận dỗi.
Sở Phàm cũng kệ, anh chỉ xua tay cười rồi quay xe đi khỏi đó.
Nếu không có nụ hôn ở trên bánh xe đu quay khổng lồ đó thì giờ anh chắc chắn sẽ ở lại rồi tìm Phương Chiến Thiên để hỏi về tình hình xử lý tập đoàn Cùng Kỳ và Phùng Khang Hoa rồi.
Nhưng đã làm chuyện đó xong, anh cảm thấy hơi hổ thẹn, làm gì còn dám gặp Phương Chiến Thiên nữa.
Quãng đường về nhà, Sở Phàm vừa nghe nhạc vừa tính kế hoạch khi Thẩm Lăng Khê tới thì bảo cô ấy biểu diễn tiết mục gì cho phù hợp.
Vì dù sao đây là lễ tốt nghiệp của các sinh viên như anh, Thẩm Lăng Khê là một ngôi sao quốc tế, cô ấy có thể đến biểu diễn tuy là một chuyện vô cùng vinh hạnh, nhưng nếu chỉ để một mình cô ấy lên biểu diễn thì khó tránh khỏi mọi người sẽ đàm tiếu rằng lễ tốt nghiệp lại trở thành sân khấu của riêng Thẩm Lăng Khê.
Nếu như vậy cư dân mạng lại có cớ để bới móc, nhỡ may vì chuyện này khiến hình tượng của Thẩm Lăng Khê bị ảnh hưởng, vậy thì đúng là lợi bất cập hại.
Dù sao Thẩm Lăng Khê là ca sỹ trong công ty anh, hình tượng của cô ấy mà bị ảnh hưởng thì cuối cùng phía bị tổn thất nhất vẫn là cao ốc Thiên Môn thôi.
Đúng lúc Sở Phàm đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào thì đột nhiên xuất hiện một bóng người đứng ngay giữa con đường trước mặt xe anh.
Sở Phàm phanh xe gấp, bốn chiếc bánh xe cọ sát mạnh vào mặt đường đến mức bốc khói, cuối cùng từ từ dừng trước mặt người kia.
“Nguy hiểm thật!”
Sở Phàm thở phào, vội vàng xuống xe, nhìn chăm chú vào người đang đứng trước xe anh một cách cảnh giác, anh trầm giọng nói: “Ông ơi, sao ông lại đứng giữa đường vậy?”
Đúng vậy, người đột nhiên xuất hiện trước xe anh lúc này chính là một lão già tóc hoa râm dáng người khom khom, ông ta mặc trên người một bộ quần áo làm từ vải gai, đôi mắt trắng đục nửa mở nửa khép, trông rất lờ đờ.
Nghe thấy Sở Phàm hỏi, miệng lão già hơi mấp máy, lộ ra một hàm răng vàng khè vì hút thuốc.
“Cậu thanh niên, đây là đâu thế?”
“Đây là ngoại ô của thành phố Vân Hải, ông muốn đi tới đâu vậy?”, Sở Phàm vẫn giữ thái độ cảnh giác, và anh tiếp tục hỏi.
Từ sau khi bị Phùng Khang Hoa chơi một vố, anh không còn ngây thơ ngốc ngếch như trước đây nữa.
Một nơi hoang vu giữa đường không thấy nhà cửa làng mạng thế này sao đột nhiên lại xuất hiện một lão già lưng gù đi lại khó khăn thế chứ, kẻ ngốc cũng phải nhận ra rõ ràng là có vấn đề.
Quả nhiên, sau khi lão già nghe thấy vậy, gật gù như thể đã hiểu ra gì đó: “Vậy khu ngoại thành này có phải ít người qua lại không?”
“Đúng rồi ông, ở đây bình thường chẳng ai qua lại cả, nếu cháu không phải về nhà có việc gấp thì cũng sẽ không đi con đường này làm gì”, Sở Phàm cũng không giấu giếm mà nói thẳng.
“Nếu đã là nơi gần như không có ai qua lại, vậy tôi gϊếŧ cậu ở đâu chắc là sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?”
Đột nhiên, lão già đó ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu ban nãy trở nên sáng quắc tinh tường, ông ta đi vụt tới trước mặt Sở Phàm, năm ngón tay bóp chặt lấy cổ họng anh.
“Tôi biết ngay ông là có vấn đề mà!”
Sở Phàm nghiêng đầu ra phía sau, tránh được cú tấn công vừa rồi, anh lập tức lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn nhất định với lão già đó.
Anh nhếch miệng rồi cười nhẹ nói: “Lão già, ông diễn kịch hơi kém rồi đấy, tôi khuyên ông nên đi học lớp đào tạo 101 một thời gian đi, nếu không làm gì có đồ ngu nào nửa đêm đứng ở đây mà bắt xe chứ, ông tưởng tôi cũng ngu như ông à!”