Chàng Rể Phi Thường

Chương 34: Ông già đó




“Đánh đánh đánh, đánh cái con mẹ mày à?” Hắc Thiết giơ tay lên cho Quách Siêu một cái bạt tai.

“Muốn hại bố mày thì cứ nói thẳng, bố mày tìm được công việc dễ dàng chắc? Còn muốn bố mày bị sếp chửi nữa à?”

“Khỉ Nhom, anh em mình về, thế giới này lắm bọn xấu thế chứ lại, lừa lọc kinh thật, về nói chuyện này cho sếp, bọn này chắc chắn là đã lừa sếp chứ sao sếp lại bảo chúng mình đi đánh thằng cha đấy chứ? Chắc chắn là muốn hãm hại anh em mình.” Tên thân hình vạm vỡ cởi trần nói với Khỉ Nhom một câu rồi chuẩn bị bỏ đi.

Bọn họ chắc chắn là biết Sở Phàm là ai? Là kẻ ở rể ăn hại bị nhà họ Trần đuổi ra khỏi nhà, nếu là trước đây gặp anh ta, bọn họ cũng sẽ chế nhạo cho trận, là một thằng đàn ông đến mức độ này đúng là mất hết sĩ diện, nhưng sau khi ở tòa nhà Quảng An thấy sếp bọn họ lại khách sáo ôn tồn với thằng cha này, bọn họ mới hiểu ra, thằng cha này có ăn hại đến đâu cũng không phải là người mà bọn họ có thể đụng vào.
“Mày dám đánh tao!?”

Còn về Quách Siêu, hắn không biết Sở Phàm có gì mà giỏi chứ, vợ sắp cưới còn bị hắn lấy mất, loại ăn hại này thì còn có tác dụng gì?

Hắn chỉ là bực mình, tên đánh thuê mà hắn gọi đến để xử Sở Phàm không ngờ lại quay ra cho hắn bạt tai?

“Sao tao lại không dám đánh mày hả? Bố mày là người của tòa nhà Quảng An, mày có giỏi thì đi mách sếp tao đi nhé?” Hắc Thiết nhổ một bãi nước bọt.

“Loại thối tha, oai thế cơ à? Sếp bọn mày là họ hàng của tao, có tin là một câu nói của tao cho mày nghỉ việc luôn không?” Triệu Ba cũng tức lên chỉ vào mũi Hắc Thiết nói.

“Ôi? Họ hàng? Nếu thật là họ hàng quan trọng thì sếp tao cũng không bảo chúng tao đến đây qua loa cho lấy lệ, mày nghĩ mày là ai hả?” Hắc Thiết dùng một tay xách Triệu Ba lên, lúc trước sếp gọi điện cho bọn họ, cũng chỉ dặn là đối phó với mấy bọn sinh viên thôi, chứ chẳng có gì là ra vẻ coi trọng cả, trong lòng bọn chúng biết rất rõ, kể cả là họ hàng thì e là cũng chẳng phải họ hàng thân cận ruột thịt gì, sếp không coi bọn họ ra gì hết.
“Mày...... mày bỏ tao xuống! Nếu tao không bảo chú Cương đuổi việc bọn này thì tao sẽ không sống ở cái thành phố Vân Hải này nữa!” Mặt Triệu Ba đỏ gay.

“Mày ra oai với ai? Có tin bố mày cho mày một trận không? Lại tưởng bố mày dễ tính à?” Hắc Thiết tát cho Triệu Ba một cái lên mặt, mặt Triệu Ba ngay lập tức sưng vù lên.

“Các anh em xông lên cho tôi! Hai thằng cha này lại tưởng chúng ta không dám đánh nhau chắc?” Quách Siêu tức đến tím mặt lại, vẫy Vương Kinh và Ngụy Hùng xông vào đánh hai tên đó, sáu người đánh đấm lẫn nhau, đừng tưởng Khỉ Nhom gầy gò ốm yếu, hắn rút dùi cui ra quất phát nào trúng phát đó, Quách Siêu và Triệu Ba bị đánh cho thâm tím mặt mày.

Đúng lúc hai bên đánh nhau đang hăng, thầy hướng dẫn trong trường liền xuất hiện, thấy vụ đánh nhau trước mặt, hai thầy vội vàng lao đến.
“Làm cái gì đấy? Dừng tay lại cho tôi, là sinh viên của viện nào?”

“Mau dừng lại ngay!”

Hai thầy xông vào ngăn, Hắc Thiết và Khỉ Nhom thấy tình hình không khả quan nên cất dùi cui lại rồi nhanh chóng chạy ra khỏi đó, còn bọn Quách Siêu thì không may mắn như vậy, bị bắt luôn tại trận.

“Các thầy nhận nhầm người rồi, chúng em không phải sinh viên trường này đâu.” Quách Siêu nói.

“Vâng, chúng em là sinh viên trường đại học liên kết bên cạnh cơ.” Mặt Ngụy Hùng sưng vù, bọn họ không dám thừa nhận là sinh viên đại học Vân Hải, nếu không bị ghi tội thì rắc rối to, nếu nghiêm trọng còn bị đuổi học luôn, trong trường quản lý rất nghiêm những kiểu đánh nhau như thế này, nghiêm trọng hơn nhiều so với thi trượt môn, trốn tiết hay đi học muộn, thường thì sẽ ghi tội lại, rồi thông báo khắp trường để cảnh cáo.
“Là sinh viên trường đại học liên kết bên cạnh?” Hai thầy ngạc nhiên rồi định rời đi.

Trường đại học liên kết bên cạnh là kiểu trường đại học tư thục, chất lượng kém xa đại học Vân Hải, bên trong toàn những sinh viên chơi bời lởm khởm, những chuyện đánh nhau trong trường xảy ra rất thường xuyên.

Thấy hai thầy có vẻ tin lời bọn họ nói, bốn người bọn họ mới dám thở phào một cái.

“Bọn họ nói dối đấy ạ! Bọn họ chính là sinh viên đại học Vân Hải, là sinh viên lớp hai của học viện sinh vật năm bốn, ký túc ngay sát với ký túc bọn em!”

Lâm Khải gân cổ hét to.

Câu nói vừa dứt, bốn người bọn họ đều nản, chán nản đến tột độ, nhìn kỹ thì thấy ba người Sở Phàm, Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim đang đi tới, trên gương mặt của Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim còn lộ ra điệu cười khẩy.
Tên Quách Siêu này cậy mình có tí tiền nên ức hϊếp Sở Phàm, ức hϊếp người trong ký túc bọn họ, đây coi như tóm được cơ hội để trả thù rồi.

“Mày ăn nói linh tinh! Bọn tao đều là sinh viên của học viện liên kết cơ mà!” Vương Kinh trợn trừng nhìn ba người bọn Sở Phàm, ánh mắt lộ rõ kiểu như muốn cảnh cáo, nhưng sắc mặt Sở Phàm chẳng biểu lộ cảm xúc gì, Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim cũng chẳng thấy có gì đáng sợ cả.

Hai người vừa rồi rõ ràng là do bọn chúng gọi đến để xử Sở Phàm, chỉ là không biết vì sao đột nhiên lại chạy trở lại thôi, rồi chính bọn chúng lại xảy ra mâu thuẫn với nhau, nhưng đây cũng không phải chuyện mà hai người họ phải lo, chuyện đánh nhau trong trường cần phải xử lý nghiêm khắc, Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim chẳng qua chỉ muốn dùng cách gậy ông đập lưng ông để trị bọn chúng một trận.
“Thầy ơi, mấy người họ tên là Quách Siêu, Vương Kinh, Triệu Ba, Ngụy Hùng, em có số điện thoại của thầy hướng dẫn của lớp bọn họ, hai thầy gọi điện hỏi là biết ngay thôi ạ, chúng em không nói dối đâu thầy.” Triệu Hiểu Kim vừa cười vừa lôi điện thoại ra.

Lúc này hai vị thầy giáo đã hiểu ra, thì ra bốn anh chàng này giả vờ để lừa hai người họ? Đổ lỗi cho cả học viện liên kết bên cạnh nữa cơ đấy? Cũng giỏi nghĩ cách đấy nhỉ? Nếu không bị người khác vạch trần ra thì hôm nay đúng là đã bị bọn chúng lừa rồi.

“Bốn người các cậu, đi, theo tôi vào phòng giáo vụ! Đến thầy giáo mà còn dám lừa, to gan thật đấy nhỉ?” Hai vị thầy giáo quát lên, khiến bốn người bọn họ đi vào trong trường, lúc sau còn có mấy sinh viên đi theo giám sát, bọn họ có muốn chạy cũng không chạy nổi.
Thấy bọn chúng bị đưa đi, ba người Sở Phàm cười lên sảng khoái, Quách Siêu thường ngày ra oai quen rồi, hiếm khi thấy được bộ dạng thất bại của hắn thế này, hôm nay cũng là may mắn chứ nếu không biết đâu người bị đánh lại chính là bọn họ ấy chứ.

“Đi thôi, tối nay phải ăn ngon để chúc mừng mới được.”

......

Ngày hôm sau, Quách Siêu không hề vì chuyện này mà tìm Sở Phàm gây khó dễ, giờ là khoảng thời gian quan trọng của hắn, nếu tiếp tục sai phạm thì không đơn giản chỉ là bị cảnh cáo mà xong, với gia cảnh của Quách Siêu vẫn chưa đủ để làm lung lay cái uy của nhà trường, trừ khi là ở trong top bốn con nhà giàu nhất Vân Hải này thì may ra.

Top bốn con nhà giàu nhất Vân Hải đến tập đoàn Minh Châu cũng không dám đụng vào, dòng họ của bọn họ đã bén rễ ăn sâu ở cái thành phố Vân Hải này, khủng khϊếp như bốn đế quốc thương mại lớn nhất vậy, Quách Siêu mà so với bọn họ thì chỉ là tép riu không hơn không kém.
Ngày hôm sau, lại là hai ngày nghỉ cuối tuần mà lâu lắm mới có được.

Mộng Dao tuy bận nhưng vẫn quyết định dành thời gian đi ra ngoài dạo phố với Sở Phàm, còn gọi một cô bạn thân cũng là bạn học cùng của cô đi cùng nữa, đều là sinh viên của học viện nghệ thuật đại học Vân Hải.

Trong lớp Mộng Dao rất ít nói, nên cũng không có nhiều bạn, Khương Dĩnh chắc là người bạn duy nhất của cô.

“Anh Sở Phàm, có phải anh đang theo đuổi Mộng Dao của chúng em không thế? Nhưng tiếng tăm anh không tốt lắm nhỉ, muốn theo đuổi Mộng Dao của chúng em......haiz, anh không có hy vọng đâu.”

Cả quãng đường thấy Sở Phàm quan tâm săn sóc Mộng Dao, nên Khương Dĩnh cũng đoán ra được vài điều, mấy cử chỉ đấy của bọn đàn ông thì cô ấy biết rất rõ.

“Đúng thế, anh đúng là đang theo đuổi Mộng Dao đấy.” Sở Phàm cười lên thừa nhận trước cả mặt Trần Mộng Dao.
“Một cô gái tốt bụng như Mộng Dao, tất nhiên là không phải ai cũng xứng được với cô ấy, nhưng anh sẽ cố gắng.”

Mặt Trần Mộng Dao đỏ ửng, hai bàn tay vân vê tà áo, không dám ngẩng đầu lên.

Ba người ngồi ở quán trà sữa, chủ đề này khiến cho không khí giữa ba người trở trên gượng gạo.

“Anh....... anh Sở Phàm, anh nhìn xem ông già đó có phải là người mà ngày trước đưa anh đến nhà họ Trần chúng em không?” Đột nhiên Trần Mộng Dao chỉ ra phía ngoài cửa sổ.