Nghĩ thì cũng dễ hiểu thôi, người ta vẫn có câu không bỏ công sức thì khó mà đạt được mục đích, nếu Phùng Khang Hoa chỉ đem những đồ giả ra để che mắt những người tham gia triển lãm lần này thì chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ về mục đích thực sự của ông ta.
Dù sao lần này toàn là những doanh nhân hàng đầu của thành phố Vân Hải tới đây, toàn là những con mắt sành sỏi cả.
Không nghĩ nữa, Sở Phàm chậm rãi đi dạo một vòng quanh khu triển lãm, vừa quan sát tình hình xung quanh, vừa giả vờ như đang hứng thú với những món đồ trong khu triển lãm vậy.
Nhưng khi anh quan sát một lúc lại phát hiện ra có một số món đồ thực ra rất tầm thường, tuy là hàng thật, nhưng chẳng có giá trị gì đáng để sưu tầm cả.
Lúc này, máy nghe đeo trên tai anh đột nhiên rung lên, giọng nói của Phương Chiến Thiên truyền tới: “Sở Phàm, tình hình phía bên anh thế nào rồi?”
Sở Phàm nhìn xung quanh rồi cười nhẹ nói: “Mọi thứ đều ổn”.
Phía đầu dây của Phương Chiến Thiên im lặng một hồi, rồi cậu ấy mới lên tiếng: “Anh đến đó Phùng Khang Hoa không ra gặp anh à?”
“Vì sao ông ta lại phải gặp tôi?”
Sở Phàm nhếch miệng nói: “Ở đây nhiều doanh nhân có tiếng như vậy, nếu ông ta lại đến gặp tôi chẳng phải sẽ có vẻ như cố tình hay sao? Không may tôi ở đây có xảy ra chuyện gì thì mọi người chẳng nghĩ ngay là do ông ta làm à?”
“Với lại đừng quên rằng hôm nay ông ta bày vẽ nhiều trò như vậy là có mục đích gì, giờ ông ta không ở đây, chắc chắn là đi gặp nhân vật phạm tội đến từ vùng Tam giác vàng kia rồi”.
“Ừ nhỉ, vậy anh định làm loạn kiểu gì?”, Phương Chiến Thiên lại hỏi.
Nếu Phùng Khang Hoa không ra gặp Sở Phàm vậy thì sao có thể làm loạn để gây sự chú ý đây, nếu không làm loạn hiện trường, cậu ấy và đám tinh nhuệ của nhà họ Phương đâu thể nào lẻn vào trong tập đoàn Cùng Kỳ được.
“Không cần vội đâu”.
Sở Phàm nheo mắt lại nói: “Ông ta chắc chắn sẽ tìm cơ hội để đối phó tôi thôi, đến lúc đó là có thể gây loạn rồi”.
Nói đến đây, giọng nói của Sở Phàm đột nhiên khựng lại, anh nhếch miệng cười: “Hơn nữa, đâu có ai quy định chỉ có thể gây loạn với mỗi Phùng Khang Hoa đúng không?”
“Ý của anh là gì cơ?”
Phương Chiến Thiên vẫn chưa hiểu ra nên vẫn còn hỏi thêm câu nữa, nhưng Sở Phàm đã tắt máy nghe rồi.
Trong khu triển lãm, Sở Phàm đi tới phía sau mấy người đàn ông, mấy người này như là đang tranh giành nhau một món đồ gì thì phải, trong đó có một người rất quen, đó là Lý Triều!
Không ngờ anh ta cũng tới buổi triển lãm lần này, nhưng nếu đoán không nhầm Lý Triều chắc là đại điện mà Lý Ý Đức cử đến, Lý Ý Đức chắn sẽ không đến đây đâu vì dù gì Lý Ý Đức còn đang tranh giành quyền ngôn luận của tập đoàn Cùng Kỳ với Phùng Khang Hoa, hai người ngấm ngầm tranh giành bao lâu nay, mối ân oán giữa hai người họ đã tới mức không thể hóa giải được nữa rồi.
Vì lợi ích chung nên hai người mới tạm thời bằng mặt không bằng lòng, chứ nếu không hai người họ không thể nào có chuyện lại gặp nhau được.
Giờ đây, Lý Triều cùng với hai người bạn của anh ta đang chặn một người thanh niên trẻ ăn mặc giản dị, trên khuôn mặt anh ta nở một nụ cười đểu.
“Hàn Nham, nhà họ Hàn của mày đã như vậy rồi mà vẫn còn nhận được lời mời của Phùng Khang Hoa cơ à, đầu óc của Phùng Khang Hoa có vấn đề hay sao thế, lại đi mời mày thì có cái giá trị đếch gì?”. Lý Triều khoanh hai tay trước ngực mà cười khẩy nói.
“Đúng thế, nhà họ Hàn đã thê thảm đến mức còn chưa đứng nổi trong hàng ngũ những dòng họ tầm trung thế mà vẫn còn mặt mũi tới tham gia buổi triển lãm này, trước khi vào đây cũng không tự hỏi xem mình có đủ tư cách hay không, đúng là nực cười!”
“Tao khuyên mày nên biết điều một chút, biến khỏi đây luôn đi, nếu không đừng trách anh em chúng tao không khách sáo!”
Nghe thấy ba người kia nói, người đàn ông tên là Hàn Nham đột nhiên cảm thấy nhục nhã.
Nhà họ Hàn vốn là dòng họ lớn nhất nhì của thành phố Vân Hải, lúc đó Hàn Nham cũng là cậu chủ cả nhà họ Hàn được mọi người kính nể, không ngờ lòng người hiểm ác, bố anh là Hàn Kỳ Phong, cũng là gia chủ của nhà họ Hàn lúc đó, khi đang trên đường đi đến nơi đàm phán hợp tác đã bị người ta cố tình đâm xe gây tai nạn và chết.
Mà tất cả bí mật nghề nghiệp và việc kinh doanh của công ty nhà họ Hàn đều do vị gia chủ này một tay gánh vác, ông ấy ra đi đột ngột là một cú sốc lớn đối với nhà họ Hàn.
Không những vậy, những dòng họ trước đây có mâu thuẫn với nhà họ Hàn đều nhân cơ hội giậu đổ bìm leo, không chỉ cướp đi hết những mối làm ăn cùa nhà họ Hàn mà còn điên cuồng chiếm nguồn tài nguyên của nhà họ Hàn nữa, hành động không khác gì loài cầm thú.
Trong đó người quá đáng nhất chính là cả nhà Lý Ý Đức, chỉ là vì trước đây nhà họ Hàn luôn chống đối nhà họ Lý, nên Lý Ý Đức luôn chờ cơ hội này để trả thù.
Từ đó nhà họ Hàn ở trong thành phố Vân Hải ngày càng sa sút hơn, giờ đây ngay đến vị trí dòng họ tầm trung cũng khó mà giữ nổi, e rằng chẳng bao lâu nữa nhà họ Hàn sẽ sụp đổ hoàn toàn thôi.
Và sau khi Hàn Kỳ Phong bị hại, mẹ của Hàn Nham không chịu nổi cú sốc khi nhận được tin cũng đau lòng quá mà ngất luôn tại chỗ.
Bác sỹ nói vì đã bị tổn thương nặng về tim và tinh thần, tỷ lệ tỉnh lại được rất thấp, hơn nữa nếu trong một tháng mà không khiến bà ấy tỉnh lại được, mẹ của Hàn Nham sẽ bị chết não hoàn toàn và trở thành người thực vật, cho nên hôm nay Hàn Nham tới đây chỉ là vì nghe nói trong buổi triển lãm sẽ có một loại thảo dược có thể làm thức tỉnh một người đang sắp chết.
Vì mẹ của mình nên Hàn Nham mới cắn răng đến thử đây xem sao, nhưng không ngờ loại thảo dược mà anh vừa tìm thấy được ở trong bục triển lãm lại bị đám người Lý Triều nhìn thấy.
Kìm mỗi hận trong lòng, Hàn Nham gọi nhân viên tới trầm giọng nói: “Loại thảo dược này bao nhiêu tiền, tôi lấy nó”.
Vừa nói Hàn Nham vừa chỉ tay về phía tít trong góc của khu triển lãm, một loại thảo dược có màu xanh lục, dưới phiến lá đó còn có những quả màu đỏ, trông vô cùng lạ mắt.
Nhân viên nhìn vào cây thảo dược mà nói luôn: “Anh Hàn ạ, cây thảo dược này chủ tịch chúng em định giá là năm trăm nghìn tệ, vì không có ai tranh giá với anh nên anh có thể trả tiền và lấy luôn ạ”.
Nghe thấy vậy, Hàn Nham thở phào.
Trước khi tới đây, anh đã nghe ngóng giá cả của loại thảo dược này rồi, nên anh đã chuẩn bị năm trăm nghìn tệ từ trước, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh chắc chắn có thể mua được nó.
Nhưng đúng lúc anh đang chuẩn bị thanh toán, giọng nói kỳ lạ của Lý Triều đột nhiên vang lên: “Từ từ đã, ai bảo không có ai thích cây thảo dược này, tôi cũng thích nó, nên cứ bán đấu giá theo quy định đi”.
Đột nhiên, sắc mặt của nhân viên hơi biến sắc.
Hàn Nham trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào Lý Triều: “Lý Triều, mày có ý gì đấy?!”
“Ý gì là ý gì?”
Lý Triều khoanh hai tay trước ngực, cười khẩy nói: “Quy tắc của khu triển lãm này chính là ai nhìn thấy món đồ mình thích thì cứ việc trả giá, nếu có người khác cùng thích món đồ đó, vậy thì đấu giá một cách công bằng, ai trả giá cao hơn thì nhận được thôi, tuy tao không biết loại thảo dược này có tác dụng mẹ gì, nhưng vườn nhà tao còn hơi trống, tao muốn mua về trồng cho đẹp, không được à?”.
Nói dứt, anh ta quay sang nói với nhân viên: “Vừa rồi cậu nói cây này giá năm trăm nghìn tệ đúng không, vậy tôi trả năm triệu, cậu hỏi xem tên họ Hàn kia có trả giá nữa không, không trả giá nữa thì gói lại cho tôi”.
Hàn Nham nghe thấy được sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Nhà họ Hàn giờ đây gần như đã không thể trụ được nữa, năm trăm nghìn tệ này là do anh bán đi một số đồ quý giá trong nhà mới gom đủ được số tiền này.
Năm triệu, nếu là trước đây thì với anh cũng chỉ là một số tiền nhỏ, nhưng bây giờ lại là cả món tiền lớn, nhưng điều quan trọng là cây thảo dược này có thể kéo dài sự sống cho mẹ anh, nếu cứ thế mà bỏ cuộc anh thực sự không can tâm!
Đúng lúc anh cảm thấy bế tắc nhất thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Thú vị đấy, tôi cũng thích cây thảo dược này, tôi trả năm mươi triệu, Lý Triều, anh có trả giá nữa không?’