“Hic......”
Lúc này, Sở Phàm cảm thấy hơi ngượng mồm.
Vừa mới nói hôm nay sẽ dành thời gian cho hai cô gái rồi, thế mà điện thoại lại reo, chắc chắn là có chuyện gì quan trọng chứ nếu chỉ là chuyện nhỏ thì bác Đinh đã có thể tự xử lý chứ không phải gọi điện cho anh như vậy.
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết thấy vậy, cũng cười khổ mà lắc đầu ra vẻ bất lực.
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, anh nghe điện thoại đi kìa”, Trần Mộng Dao đẩy nhẹ Sở Phàm một cái rồi nói với vẻ chán nản.
Sở Phàm gãi đầu gãi tai rồi mới lôi điện thoại ra xem.
Quả nhiên là bác Đinh gọi tới.
“Alo, bác Đinh ạ, có chuyện gì không vậy?”, Sở Phàm điều chỉnh lại tâm trạng rồi hỏi.
“Cậu chủ, phía nhà họ Phương cho người đem tới một tập tài liệu, bên trong có một bản kế hoạch, tôi muốn cậu đích thân tới đây cùng xem”, bác Đinh trầm giọng nói.
Sở Phàm chỉ hơi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cháu biết rồi, cháu tới ngay đây”.
Nói xong anh cúp điện thoại.
“Dao Dao, chị Tuyết, chắc là anh lại phải ...... đi đến công ty rồi”, Sở Phàm nhìn hai cô gái rồi nói với vẻ áy náy.
Trần Mộng Dao tuy cảm thấy không vui nhưng vẫn chưa đến mức không biết phân biệt mức độ quan trọng của sự việc, cô gật đầu nói: “Anh đi đi, đi đường cẩn thận nhé, xong việc thì nhớ về sớm đấy”.
Kiều Tuyết không nói gì cả, cô trưởng thành và hiểu chuyện hơn Trần Mộng Dao, đến Trần Mộng Dao còn biết phân biệt mức độ quan trọng của sự việc thì cô càng không thể gây thêm chuyện cho Sở Phàm lúc này được.
Sở Phàm cảm kích nhìn hai cô gái rồi lấy chiếc áo vắt trên sofa xong đi thẳng luôn ra khỏi cửa.
Đến công ty, bác Đinh và Minh Khê đã chờ anh ở trong văn phòng rồi.
Khoảnh khắc thấy Minh Khê, trong đầu Sở Phàm lập tức hiện lên cảnh tượng bà chị này chủ động hôn mình tối qua, thậm chí còn định trao thân cho anh nữa, khắp người anh lúc này đột nhiên cảm thấy nóng râm ran.
Minh Khê thì ngược lại, vẫn là nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi như ngày thường chứ không có vẻ gì khác cả, điều này khiến Sở Phàm cảm thấy tất cả những gì xảy ra tối qua đều chỉ là suy nghĩ ảo tưởng của anh.
“Cậu chủ, đây là bản kế hoạch, cậu xem đi ạ!”
Bác Đinh cầm tập tài liệu trên tay, thấy Sở Phàm đi vào liền lập tức đem đến cho anh.
Sở Phàm cầm lấy bản kế hoạch rồi đọc một cách tỉ mỉ.
Bản kế hoạch chỉ rõ những bước tiếp theo mà Phương tướng quân sẽ đối phó với tập đoàn Cùng Kỳ, nhưng khi anh nhìn thấy dòng đầu tiên, đột nhiên nhíu mày thắc mắc.
Dòng đầu tiên viết là: Kế hoạch lần này cần Sở Phàm là mồi nhử, thâm nhập vào tập đoàn Cùng Kỳ thu hút sự chú ý, rồi Phương Chiến Thiên sẽ đưa đội tinh nhuệ nhà họ Phương trà trộn vào trong lấy trộm chứng cứ phạm tội của tập đoàn Cùng Kỳ!
Và những dòng sau đó đều là bổ sung và diễn giải xoay quanh dòng kế hoạch đầu tiên.
“Cậu chủ, kế hoạch lần này tôi cảm thấy không được ổn”.
Chờ sau khi Sở Phàm gập lại bản kế hoạch, bác Đinh lập tức lên tiếng.
“Tiền thân của tập đoàn Cùng Kỳ chính là Cùng Kỳ hội, là một thế lực lớn phát triển từ thế kỷ trước cho tới tận bây giờ, bên trong rốt cuộc đã đào tạo bao nhiêu cao thủ thì không ai biết cả, bảo cậu chủ đi làm mồi nhử thì quá là mạo hiểm!”
“Hơn nữa chúng ta cũng có rất nhiều cao thủ có võ công rất tốt, hoàn toàn có thể để cho bọn họ đi tạo mâu thuẫn, thu hút sự chú ý, chứ không cần thiết phải đích thân cậu đi mạo hiểm đâu!”
“Vô ích thôi”.
Bác Đinh vừa nói xong, Sở Phàm lắc đầu nói: “Bác cũng nói rồi đó, tập đoàn Cùng Kỳ phát triển đến ngày hôm nay, thế lực cụ thể bên trong như thế nào không ai biết cả, những xáo động bình thường không thể nào thu hút được những thành phần tinh nhuệ của tập đoàn Cùng Kỳ, và đương nhiên Phương Chiến Thiên cũng không thể nào có cơ hội lẻn vào được”.
“Vậy cậu định như thế nào ạ?”
Bác Đinh nhíu mày lo lắng mà hỏi.
Sở Phàm im lặng một lúc rồi nhếch miệng cười: “Bác Đinh, chắc bác không biết từ lúc cháu che giấu và giúp đỡ Hứa Vạn Sơn, tập đoàn Cùng Kỳ đã coi cháu như kẻ thù rồi, nên bảo cháu đi làm loạn biết đâu lại đúng là lựa chọn tốt thì sao, Phương tướng quân sắp xếp như vậy chứng tỏ ông ấy cũng đã biết mâu thuẫn giữa cháu và tập đoàn Cùng Kỳ, hoặc tất cả những gì xảy ra trong thành phố Vân Hải đều không thoát khỏi tầm mắt của ông ấy!”
“Nhưng mà......”
Bác Đinh mở miệng định khuyên Sở Phàm hãy suy nghĩ cho kỹ, nhưng lại bị Sở Phàm giơ tay ngăn lại.
“Bác Đinh, cháu có suy nghĩ của cháu, bác cứ yên tâm đi, thời gian của kế hoạch chính là tối nay, chủ tịch tập đoàn Cùng Kỳ sẽ gặp một nhân vật quan trọng tại phòng họp của tập đoàn Cùng Kỳ, tình báo đã nói đối phương rất có thể là người phạm pháp của vùng Tam giác vàng, hơn nữa địa vị không hề thấp”.
“Nếu cùng lúc vừa thu thập được chứng cứ phạm tội của tập đoàn Cùng Kỳ và bắt được người phạm pháp kia, vậy thì đúng là thu hoạch lớn đây!”
“Cậu chủ, để tôi đi cùng cậu đi”.
Lúc này, Minh Khê đứng bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng.
Sở Phàm nhìn cô một cái rồi cười mà lắc đầu: “Không cần đâu, chị cứ ở đây sắp xếp những người giỏi để thay thế chức vị của tập đoàn Cùng Kỳ đi, chúng ta mỗi người một việc, nhất định phải lật đổ được tập đoàn Cùng Kỳ, một khi tập đoàn Cùng Kỳ không còn nữa, cao ốc Thiên Môn của chúng ta sẽ chính là bá chủ thực sự của thành phố Vân Hải, và nếu đọ sức với những người thừa kế khác thì tỷ lệ thành công của tôi sẽ cao hơn rất nhiều!”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chọn ra người phù hợp nhất!”
Minh Khê trầm ngâm một lúc, rồi nói với vẻ chắc nịch.
Còn Sở Phàm đã đưa ra quyết định như vậy thì bác Đinh cũng không biết nói sao nữa, ông ấy khá là hiểu Sở Phàm.
Sở Phàm mà đã quyết định thì gần như không ai có thể thay đổi được, nhưng đồng thời Sở Phàm cũng sẽ không bao giờ làm những việc mà cậu ấy không chắc chắn, cho nên việc đến nước này chỉ còn cách lựa chọn tin tưởng cậu ấy thôi.
Tiễn bác Đinh và Minh Khê rời khỏi đó, Sở Phàm lập tức đi vào phòng nghỉ ngơi, anh ngồi trên giường khoanh tròn chân lại và bắt đầu luyện công.
Nếu không có gì thay đổi, tối nay chắc chắn sẽ có một trận đánh lớn, anh phải đưa trạng thái năng lực của anh lên mức độ cao nhất mới được.
Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt cái trời đã tối rồi.
Sở Phàm mở mắt ra rồi đi thẳng xuống tầng dưới cao ốc thiên Môn.
Bác Đinh đã đứng ở đây chờ sẵn, thấy Sở Phàm đi ra, ông lập tức đi lên phía trước nói: “Cậu chủ, người mà nhà họ Phương sắp xếp tới đón cậu đã đến rồi ạ”.
“Cháu biết rồi, giờ cháu đi đây”, Sở Phàm gật đầu rồi đi về hướng chiếc xe màu đen có cắm quốc kỳ đang chờ ở cửa.
“Chào cậu, Sở Phàm”.
Một người đàn ông ăn mặc lịch sự đeo kính đứng bên cạnh chiếc xe cười và chào hỏi anh.
Sở Phàm gật đầu rồi lên xe.
Đối phương cũng không chần chừ, mở cửa xe ra rồi lái xe về hướng căn biệt thự nhà họ Phương.
Nửa tiếng sau, Sở Phàm đã gặp được Phương tướng quân, lúc này tinh thần ông ấy đã tốt hơn trước rất nhiều.
“Sở Phàm, một cậu ấm của dòng họ lớn như cậu bị tôi sắp xếp đi làm mồi nhử, trong lòng liệu có cảm thấy không vui không thế?”
Khi gặp lại Sở Phàm, ông Phương đã không còn cảm giác phân biệt tuổi tác nữa mà nói chuyện hết sức tự nhiên, như thể đang nói chuyện với một người bạn vậy.
Sở Phàm gãi đầu cười nói: “Phương tướng quân yên tâm đi, tôi biết mức độ quan trọng của nhiệm vụ lần này, tôi làm mồi nhử đúng là nguy hiểm, nhưng Phương Chiến Thiên phải lẻn vào thu thập chứng cứ phạm tội của tập đoàn Cùng Kỳ cũng nguy hiểm không kém, cháu nội ông còn không có ý kiến gì thì tôi làm sao lại có ý kiến được”.
Nghe thấy những lời này, Phương tướng quân lập tức phá lên cười.
Phương Chiến Thiên đứng bên cạnh cũng vỗ vai Sở Phàm tỏ ý cậu ấy đúng là không nhìn nhầm người.
Khi Phương tướng quân chuẩn bị lên tiếng, một nhân viên tùy tùng đột nhiên từ ngoài đi vào rồi lên phía trước chấp tay nói: “Tướng quân, kế hoạch thay đổi rồi!”