Chàng Rể Phi Thường

Chương 317: Đại ca đến rồi




“Đúng là lũ không biết điều, đập hết cho tao!”

Tên du côn cầm đầu ném đôi đũa trong tay đi rồi chỉ vào bàn ghế ở trong quán mà hét lớn.

Những tên du côn khác cũng gầm rú lên rồi đồng loạt cầm chai rượu cầm ghế lên bắt đầu đập phá, bà Đổng thấy cảnh đó tuy vô cùng xót xa nhưng cũng đâu dám đứng ra ngăn cản đám du côn vô nhân đạo này.

Bà Đổng khom người định đỡ ông Đổng đứng dậy thì lại bị tên du côn túm lấy cổ tay giữ lại.

“Bà già chết tiệt, nghe nói bà vẫn còn có đứa cháu gái đang học cấp ba ở gần đây đúng không?”, tên du côn cười một cách xấu xa rồi hỏi.

Bà Đổng chợt sửng sốt rồi vội vàng cầu xin: “Nhị Thuận Tử, Nhị Thuận Tử cậu đừng như vậy mà, tôi chứng kiến quá trình cậu trưởng thành, ngày nhỏ tôi còn cho cậu kẹo nữa, Nguyệt Nguyệt là em gái cậu, cậu không được hại nó đấy!”
“Khốn kiếp!”

Bà Đổng vừa dứt lời thì bị tên du côn tên là Nhị Thuận Tử đẩy mạnh ngã xuống.

Hắn chỉ vào bà Đổng và ông Đổng rồi lớn tiếng chửi bới: “Tôi đây niệm tình ông bà là hàng xóm cho nên mới chần chừ cho ông bà cơ hội nhiều lần, vậy mà còn không biết điều à, bây giờ còn giở chiêu lấy tình cảm ra để cầu xin à?”

“Ông bà có biết rằng vì cửa hàng này của ông bà không nộp phí bảo kê cho nên ở công ty tôi mới bị người ta coi thường đấy!”

“Bây giờ lại còn dám bán thảm à, mau chết hết đi cho tôi!”

Vừa dứt lời, Nhị Thuận Tử dùng một chân đá văng bà Đổng đang ngã trên nền đất.

Nhưng khi hắn còn chưa kịp đá vào người bà Đổng thì trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người, chân hắn đã đá vào chân của người đó, đối phương không hề nhúc nhích còn hắn thì kêu lên một tiếng “oái” thảm thiết, hắn ôm lấy chân ngã xuống mặt đất.
“Đại ca, đại ca!”

Một đám đàn em thấy đại ca của chúng ngã xuống mặt đất thì lập tức chạy lại hỏi.

“Mày là ai?”

Đám đàn em chỉ vào người đột nhiên xuất hiện trước mặt đại ca chúng rồi hung hăng hỏi tội.

Người đột nhiên xuất hiện đó chính là Sở Phàm, khi đám du côn này bước vào thì Sở Phàm đã có linh cảm không tốt, chỉ có điều khi anh còn chưa kịp đứng lên ngăn cản thì tên Nhị Thuận Tử kia đã ra tay luôn rồi.

Khi nhìn thấy ông bà Đổng ngã trên đất, đau đớn kêu la thì cơn tức giận Sở Phàm chợt bùng lên.

“Tên khốn này mày dám đánh tao hả?”

Nhị Thuận Tử được hai tên đàn em đỡ dậy, hắn nhìn chằm chằm vào Sở Phàm.

Sở Phàm nhún vai, cười lạnh lùng: “Ban nãy tao đâu có ra tay, làm sao đánh mày được, mày muốn ăn vạ thì cũng phải dùng đúng cách chứ?”
“Mày!”

Mặt Nhị Thuận Tử đỏ bừng lên, cổ họng hắn nghẹn cứng giống như bị cái gì đó chặn lại, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

Ban nãy đúng là Sở Phàm không hề ra tay, là do tự hắn dùng chân đá vào chân Sở Phàm khiến hắn đau tới mức phải gào lên.

Chuyện này làm sao dám nói ra, nếu để người khác biết thì cái danh đại ca của hắn làm sao có thể giữ được nữa.

Hắn cố tỏ ra bình tĩnh rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Không ngờ hai ông bà già này còn có người chống lưng cơ đấy, anh em đâu lên hết cho tao, đánh chết chúng nó cho tao, có chuyện tao chịu trách nhiệm!”

Đám đàn em vừa nghe lệnh liền lập tức xông về phía Sở Phàm.

“Để tôi xem ai dám ra tay?”

Một âm thanh la mắng vang lên, trong bàn tay trắng nõn của Văn Thuỷ Nhu đang kẹp một nắm kim bạc, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào từng người có mặt ở đó.
Nhị Thuận Tử vừa nhìn thấy Văn Thuỷ Nhu thì ánh mắt hắn sáng lên: “Ô, ở đây lại còn có một cô em xinh thế này cơ à, lại còn nắm kim nữa, em định châm cứu cho anh đây hả? Được thôi, chúng ta tìm một nơi vắng vẻ, anh sẽ cởi hết quần áo ra cho em từ từ châm cứu nhé!”

“Nhưng mà khi em châm cứu xong cho anh thì đến lượt anh châm cứu lại cho em đấy nhé!”

Khi nói câu đó Nhị Thuận Tử còn cố tình đẩy mạnh eo một cái, tạo ra một động tác vô cùng bỉ ổi.

Văn Thuỷ Nhu vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, bàn tay cô vung mạnh ra, năm cây kim bạc “phụt” lên một tiếng bay ra khỏi tay cô, rồi nhằm chính xác đâm vào các huyệt vị dưới bụng của Nhị Thuận Tử.

Nhị Thuận Tử sững người tại chỗ, hắn không ngờ rằng một cô gái xinh đẹp như Văn Thuỷ Nhu lại ra tay một cách dứt khoát khiến hắn không kịp chớp mắt như vậy.
“Ôi, gì thế này!”

Khuôn mặt Nhị Thuận Tử tỏ ra hoảng sợ, hắn không cảm nhận được phần dưới thân còn chút cử động nào nữa!

“Con, con khốn nạn này biến tao trở thành thái giám rồi, anh em đâu lên cho tao, gϊếŧ chết hai đứa nó cho tao!”, Nhị Thuận Tử hoảng loạn hét lên.

Đám du côn đồng thanh gào lên, bọn chúng hung hãn lao về phía Sở Phàm.

Sở Phàm kéo Văn Thuỷ Nhu ra phía sau mình, khoé miệng anh lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Anh đặc biệt thích cách xử lý nhanh gọn này, cứ đứng chửi nhau thì có tác dụng gì, thật không hả hê tý nào!

Bốp bốp bốp!

Âm thanh những cú đấm liên tiếp vang lên, mấy tên du côn xông lên đằng trước còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Sở Phàm đánh cho ngã lăn ra đất.

Những tên phía sau thấy vậy thì sắc mặt chợt thay đổi, không ngờ Sở Phàm lại mạnh như vậy, chỉ là khi trong đầu họ vừa mới loé lên suy nghĩ đó thì những nắm đấm cứng như sắt của Sở Phàm đã ẩn hiện ập đến trước mặt bọn chúng rồi.
Những tiếng nổ lại vang lên, cả đám du côn ngã lăn ra đất kêu la.

Tiếp sau đó, Sở Phàm đột nhiên tiến lên phía trước giống như hổ dữ xông vào bầy cừu, anh khua tay múa chân, mỗi lần như vậy thì có thể hạ gục được bốn năm tên du côn, chỉ với công phu trong nháy mắt thì cả đám du côn hùng hổ đều bị Sở Phàm xử lý gọn gàng.

Những người bên ngoài tiệm đứng xem lúc đó đều xôn xao cả lên, họ còn tiếc rằng ban nãy không quay video lại, nếu họ đăng tải màn võ thuật đặc sắc vừa rồi lên tiktok thì chắc chắn sẽ hot lắm đây.

“Tên…... tên khốn, mày dám đánh bọn tao à, mày biết bọn tao là ai không?

Nhị Thuận Tử đứng ngoài cửa, hắn run rẩy hét lên.

Sở Phàm liếc nhìn hắn một cái rồi lạnh lùng nói: “Tao không có hứng thú để tìm hiểu chúng mày là ai, ngay cả đám vô dụng như chúng mày mà còn có thể thu nhận thì chứng tỏ rằng kẻ chống lưng đằng sau chúng mày cũng chả giỏi giang gì!”
Nghe đến đó, Nhị Thuận Tử tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Hắn nói: “Tên khốn kia mày đừng có ngông cuồng, bọn tao là người của bộ an ninh tập đoàn Cùng Kỳ đấy, mày dám động đến bọn tao thì hãy chuẩn bị mà chết đi, đại ca của bọn tao ở gần đây, tao sẽ mời anh ấy đến!”

Vừa dứt lời, Nhị Thuận Tử liền quay đầu chạy đi.

Sở Phàm đứng yên đó, không kìm được liền xoa cằm: “Thảo nào, nghe nói tập đoàn Cùng Kỳ trước đây chính là mô hình đổi mới của một thế lực ngầm, hoá ra bây giờ vẫn không khác gì so với trước đây, chỉ là treo đầu dê bán thịt chó mà thôi”.

“Sở Phàm, cảm ơn cháu rất nhiều vì đã giúp ông bà, cháu mau dẫn bạn gái rời khỏi đây đi, nếu không lát nữa Nhị Thuận Tử dẫn đại ca nó đến thì sợ rằng các cháu không thể đi nổi đâu!”
Lúc này, ông Đổng mới đứng dậy rồi lập tức khuyên bảo Sở Phàm.

Sở Phàm chỉ cười nói: “Ông à, ông đừng lo, hôm nay cháu đã muốn giúp ông thì cháu sẽ giải quyết dứt điểm mọi chuyện, nếu không thì cháu đi rồi bọn chúng chỉ có thể trút giận lên ông bà, như vậy thì là giúp ông bà hay là hại ông bà đây ạ?”

“Nhưng mà đại ca của Nhị Thuận Tử là một tên có quyền lực trong tập đoàn Cùng Kỳ, lực lượng mà hắn có thể điều động được còn gấp nhiều lần so với Nhị Thuận Tử, đến lúc đó ông sợ…...”

“Hừ hừ, bây giờ mới biết sợ thì đã muộn rồi đấy?”

Ông Đổng còn chưa nói hết thì một tiếng cười hắc ám đã vang lên.

Đó chính là tiếng của Nhị Thuận Tử, không ngờ hắn lại dẫn người quay lại nhanh như vậy.

Phía sau lưng hắn là đám người hùng hùng hổ hổ giống như nước lũ tràn xuống, khiến hai mắt ông Đổng tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất đi.
Ngược lại, khi Sở Phàm thấy người gọi là “đại ca” ở phía sau Nhị Thuận Tử thì khuôn mặt anh chợt lộ ra nụ cười giễu cợt.