Chàng Rể Phi Thường

Chương 299: Ngồi không hưởng lộc




Trên đường, Sở Phàm gặp người vệ sĩ tới đưa chìa khóa, anh nói cám ơn rồi tiếp tục đi tới biệt thự.

Người vệ sĩ kia vốn còn muốn đi cùng, nhưng Sở Phàm không cho. Chỉ là đưa hai anh em họ Hứa đi tìm một nơi ở tạm mà nhiều người đi theo, nhỡ bị người khác lén theo dõi lại càng dễ bại lộ hành tung.

Xe đi thẳng một mạch, hơn hai tiếng sau mới tới nơi.

“Wow, chỗ này cũng vắng vẻ thật đấy!”, Hứa Vạn Sơn xuống xe, nhìn không gian xung quanh toàn cây rồi nói.

Chỗ này đúng là hẻo lánh thật, biệt thự này nằm giữa một khu rừng mênh mông, người bên ngoài e là nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra rằng ở sâu trong rừng lại còn có một biệt thự sang trọng như vậy.

“Chúng ta đi thôi, nơi này chắc chỉ có một bác gái sống ở đây thôi”, Sở Phàm cầm chìa khóa, cười nói.

“Hai người vào rồi tôi sẽ bảo bác ấy đi phụ trách nơi khác. Như vậy thì an toàn hơn cho hai người”.
“Vậy thì phiền cậu”.

Hứa Vạn Sơn xụ mặt, khách sáo nói một câu.

Đối với kiểu cảm ơn suông này, Sở Phàm hoàn toàn không để tâm, anh ngúng nguẩy rời đi.

Ba người đi tới trước biệt thự, Sở Phàm đang chuẩn bị cầm chìa khóa mở cửa, bước chân bỗng nhiên khựng lại.

“Hai người nghe thấy gì không?”, Sở Phàm hỏi.

Hứa Vạn Sơn và Hứa Uyển Thu nhìn nhau một cái, ánh mắt đồng loạt hướng về căn biệt thự trước mặt.

Chỉ thấy những tia sáng lòe loẹt chiếu ra từ cửa sổ tầng hai, đi đôi với đó tiếng nhạc xập xình.

“Hình như là phát ra từ bên trong”, Hứa Uyển Thu chỉ căn biệt thự nói.

Hứa Vạn Sơn nhướn mày: “Không phải bên trong chỉ ở một bác giúp việc chừng năm mươi tuổi sao? Sao mà còn nhảy disco vậy, người lớn tuổi bây giờ cuộc sống về già phong phú nhỉ”.
Nghe tới đây, vẻ mặt Sở Phàm có chút không vui.

Đây là căn biệt thự bố mẹ anh từng ở, Sở Phàm còn muốn xem xem có thể tìm được một ít manh mối có liên quan đến bố mẹ anh hay không.

Vốn dĩ Sở Phàm vẫn luôn thấy biết ơn người giúp việc luôn lặng lẽ chăm lo cho nơi này. Nhưng thấy cảnh tượng trước mắt thì Sở Phàm không còn chút biết ơn nào nữa!

Anh hít sâu một hơi, trầm mặt xuống và mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, tiếng nhạc càng rõ ràng hơn, sở phàm nhăn mặt đi trước, Hứa Vạn Sơn và Hứa Uyển Thu theo sát phía sau.

Những gì họ thấy bây giờ là phòng khách biệt thự không khác gì một bãi chiến trường, nền đất vương vãi nào là quần áo nào là rác rưởi, trong không khí thì nồng nặc mùi chua và hôi.

Phòng bếp thì còn hỗn loạn hơn, không biết có đến bao nhiêu đống bát đĩa chưa rửa chất chồng lên đó, có mấy cái bát thức ăn mà đồ ăn bên trong còn bị đông đặc lại, thậm chí còn bị mốc lên, nhìn buồn nôn không chịu được.
Còn tiếng nhạc disco là từ tầng hai truyền tới, trong đó còn kèm theo một loạt tiếng cười hưng phấn của một đôi nam nữ.

Sở Phàm hừ một tiếng rồi một mình xông thẳng lên.

Đây là nơi bố mẹ anh đã từng ở mà bây giờ bị người khác bày thành thế này, bảo anh không điên lên thì là nói dối.

Anh phải xem xem, người giúp việc ở đây đã nhiều năm kia, rốt cuộc làm những thứ gì!

Nhưng mà khi anh lên tầng hai thì chỉ thấy bảy tám đôi trai gái quần áo xộc xệch đang cười đùa ầm ĩ, trên đất còn để một hộp mì gói mới vừa ăn xong không lâu.

Khi nhìn thấy Sở Phàm, họ đang đùa giỡn ầm ĩ bỗng ngẩn cả người.

Trên mặt bọn họ hiện đầy sự kinh ngạc, dĩ nhiên là họ không biết Sở Phàm là ai, tại sao có thể vào trong biệt thự.

Một tên thanh niên trong số đó tắt thứ nhạc đinh tai nhức óc đi, mặt đầy khó chịu hỏi: “Mày là ai, vào đây bằng cách nào?”
Sở Phàm liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Tôi mới phải hỏi các người là ai đấy. Lưu Mỹ Hoa đâu?”

Lưu Mỹ Hoa chính là người giúp việc trước kia được cửa tới nơi này.

Sở Phàm những tưởng rằng sẽ thấy Lưu Mỹ Hoa, không nghĩ rằng lại chỉ có đám thanh niên này.

Mọi người đều biết, người của cao ốc Thiên Môn trước giờ đều rất hào phóng. Nơi này còn là chỗ ở của ông chủ và bà chủ đời trước của cao ốc Thiên Môn cho nên lúc đó trả cho Lưu Mỹ Hoa hai mươi nghìn tệ mỗi lần dọn dẹp vệ sinh.

Sở Phàm cho rằng số tiền đó không hề nhỏ đối với Lưu Mỹ Hoa, cho nên bây giờ biệt thự biến thành như vậy, anh đương nhiên sẽ thấy rất khó chịu.

“Thằng ranh tao đang hỏi mày đấy, lại còn hỏi ngược lại bố mày à? Mày là cái đinh gỉ gì thế, biết tao là ai không?”, tên thanh niên nghĩ đến việc Sở Phàm không chỉ không trả lời mình mà còn dám hỏi ngược lại thì tức điên.
“Tôi không cần biết anh là ai, còn anh, chỉ cần ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi là được”, Sở Phàm vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng, đây là biểu hiện khi anh tức giận.

Tên thanh niên cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn hai tên thanh niên nữa nói: “Mấy anh em, chơi lâu đứng lên hoạt động một chút đi, thằng ranh này còn già mồm lắm, đợi chút cho nó biết tại sao nó bị ăn đập!”

Hai tên thanh niên kia đáp lại một tiếng rồi đứng dậy giãn gân cốt một chút và lao tới chuẩn bị ra tay đánh Sở Phàm.

Lúc này, Hứa Vạn Sơn và Hứa Uyển Thu cũng đi lên.

“Ui cha, ranh con còn gọi người tới giúp cơ à, nhưng mà ít quá đấy, đợi tao xử lý chúng mày rồi hỏi xem chúng mày vào kiểu gì vậy!”, tên cầm đầu cười lạnh lùng nói.

Sau đó, anh ta hét lớn một tiếng, siết tay lại rồi lao về phía Sở Phàm.
Bốn cô gái ngồi trên sàn nhà lập tức hú hét và cổ vũ. Dường như trong mắt họ, cái tên này cứ như anh hùng cứu thế, đang ra tay để bảo vệ gia đình.

Nhưng mà, có vẻ tên cầm đầu này đã uống rất nhiều rượu, hơn nữa mấy ngày nay chắc cũng làm gì đó không ít lần với mấy cô gái kia, cho nên bước chân lảo đảo, nắm đấm cũng không có chút sức nào.

Sở Phàm còn chả buồn né, bị tên kia đấm một phát vào ngực mà hoàn toàn không có một chút cảm giác.

Thậm chí cảnh này trong mắt Hứa Vạn Sơn còn giống một cô gái yếu đuối ngại ngùng đánh người yêu làm nũng, quả thực khiến anh ta buồn nôn.

“Đánh xong chưa?”

Sở Phàm nheo mắt, nhìn tên thanh niên hỏi.

“Mày... Tại sao mày không phản ứng?”, tên cầm đầu mặt như gặp ma, run giọng hỏi.

Một cú đấm này đã tiêu hao hết sức lực của anh ta, trên lý thuyết thì đối phương không thể bình thản như thế này chứ.
Sở Phàm nhếch môi, khinh thường nói: “Tí sức như con muỗi của anh mà cũng thích ra oai à? Cút nhanh lên, tôi cho các người thêm một cơ hội cuối cùng, Lưu Mỹ Hoa đang ở đâu?!”

Vừa nói, Sở Phàm vừa tiện tay hất một cái.

Tên thanh niên này bay ra ngoài như ngọn liễu trong gió, ngã lên người hai tên còn lại, ba người bọn chúng chết dí vào một góc rồi kêu gào đau đớn.

Còn lại bốn cô gái há mồm trợn mắt, ôm nhau lại một chỗ, mặt đầy hoảng hốt cứ như Sở Phàm chuẩn bị làm gì họ vậy.

Nhưng trên thực tế, Sở Phàm chẳng có cảm giác gì với họ cả.

Bốn cô gái này trừ vóc người hơi được ra thì gương mặt chẳng có gì đặc biệt. Đừng nói là so với Trần Mộng Dao mà ngay cả cô thư ký của anh cũng còn xinh hơn.

“Tôi đang hỏi các người đấy, điếc à?”

Sở Phàm đã không mất kiên nhẫn, lúc nói chuyện không để ý đã vận dụng nội khí.
Một tiếng rầm vang lên, cả căn biệt thự cũng rung động nhẹ!