Chàng Rể Phi Thường

Chương 290: Sự tò mò của Văn Thủy Nhu




“Một người đàn ông và một gái, trông có vẻ như bố con”, nữ thư ký nói.

“Tôi biết là ai rồi. Tôi đi gặp họ ngay”, Sở Phàm lập tức biết ngay ai là người đến tìm họ.

Chẳng phải là sư đệ Qủy Cốc và cả cô đồ đệ Văn Thủy Nhu của ông ấy nữa hay sao?

Trước đây khi anh lấy được quyển sách cổ chữa trị độc Đế Cốt thì đã đồng ý một yêu cầu của người đàn ông trung niên là nửa tháng sau tới giúp đỡ ông ấy chữa trị cho một bệnh nhân. Lần này anh về nhà họ Sở mới có một tuần.

Theo lý mà nói sau một tuần ông ấy mới tới nhưng tại sao lần này lại đến trước vậy?

Sở Phàm đi tới quán cà phê dưới cao ốc Thiên Môn thì thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ vải, trông khí chất không giống người thường chút nào, bên cạnh là Văn Thủy Nhu trong bộ đồ màu đỏ.
So với những người mặc đồ hàng hiệu thời thượng trong quán cà phê thì cách ăn mặc của họ quả thực không ăn nhập tí nào nên đã gây ra sự chú ý với người khác. Một số người thậm chí còn lén lấy điện thoại ra chụp ảnh họ.

Người đàn ông trung niên rất bình thản với việc đó nhưng Văn Thủy Nhu thì trông rất khó chịu, cô ta không quen với việc người khác dòm ngó mình như một con vịt xấu xí.

“Tiền bối, Thủy Nhu sư muội”.

Sở Phàm bước nhanh về phía trước rồi nói với hai người.

Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười còn Văn Thủy Nhu thì lại tức giận trừng mắt, lạnh lùng nói: “Ai là sư muội của anh cơ? Đừng có mà gọi bừa!”

“Thủy Nhu, không được vô lễ!”

Sở Phàm còn chưa lên tiếng thì người đàn ông trung niên đã nói thay anh.

Ông ấy nói: “Cậu Sở và sư bá con là bạn thân. Tất cả những kiến thức y học đều là được sư bá con dạy, có thể coi như là đồ đệ của sư bá con”.
“Nếu đã như vậy thì cậu ấy chính là sư huynh của con. Sau này gặp cậu ấy thì phải chú ý xưng hô, không được vô lễ biết chưa?”

Nghe sư phụ nói vậy thì dù Văn Thủy Nhu có bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

“Tiền bối, chúng ta tới văn phòng của tôi nói chuyện đi. Chỗ này không tiện lắm”.

Sở Phàm nhìn những con người xung quanh đang đổ dồn sự chú ý về phía này thì không kiềm được mà nói.

Người đàn ông bấy giờ mới nhìn xung quanh thì nhận ra cách ăn mặc của họ quả thật gây sự chú ý, ông bèn nói: “Vậy phiền cậu rồi”.

Dứt lời hai người họ đứng dậy đi theo Sở Phàm vào trong cao ốc Thiên Môn.

“Ôi, mọi người có nghe thấy không? Ba người vừa rồi nói chuyện thú vị thật đấy. Cái gì mà tiền bối rồi thì sư huynh cơ? Hahaha, lậm phim cổ trang chắc. Cười chết tôi mất!”
“Tôi cũng nghe thấy rồi, tôi còn quay lại video cơ. Lát nữa up lên tiktok mọi người nhớ like cho tôi nhé!”

“Haizz, gì mà phải ngạc nhiên thế. Đây là cách người ta quảng bá văn hóa về Hán phục thôi. Đúng là chả có tí kiến thức gì cả”.

Đám đông ai ai cũng có ý kiến riêng của mình.

Bọn Sở Phàm đương nhiên là không quan tâm. Trên đường tới văn phòng, Sở Phàm bảo thư ký đi pha hai tách cà phê cho thầy trò Văn Thủy Nhu rồi mới ngồi xuống nói chuyện.

Nữ thư ký rất tinh ý, cô ấy pha cà phê xong thì lập tức ra khỏi văn phòng.

Văn Thủy Nhu không thể rời mắt khỏi chiếc áo sơ mi trắng trông hơi lộ liễu của nữ thư ký kia. Đợi cô ấy ra khỏi phòng thì không kiềm được bĩu môi nói: “Hứ, con gái con đứa thế kia mà chẳng có lòng tự trọng gì cả. Ăn mặc lộ liễu đến thế là cùng, mất cả thuần phong mỹ tục!”
Nghe tới đây Sở Phàm không kiềm được mà bật cười thành tiếng.

Xem ra hai thầy trò này đúng là cách ly với thế giới bên ngoài lâu quá rồi. Thực lòng mà nói thì phong cách của cô thư ký kia vẫn còn kín đáo chán. Tuy là có hở một chút nhưng cũng là để tăng thêm sức hấp dẫn thôi.

Còn nói đến lộ liễu thì Sở Phàm phải đưa Văn Thủy Nhu tới quán bar vào lúc 12 giờ đêm để biết thế nào là lộ liễu.

“Tiền bối…”

Không suy nghĩ linh tinh nữa, Sở Phàm đang muốn hỏi người đàn ông trung niên này tại sao lại tới tìm anh trước thì vừa mới lên tiếng đã bị ông ngắt lời.

“Cậu Sở, cậu có thể gọi tôi là sư thúc Liễu Mộc, không cần gọi tôi là tiền bối đâu”, người đàn ông trung niên cười nói.

Sở Phàm cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô. Anh cười nói: “Sư thúc Liễu Mộc sao hôm nay đã đến rồi vậy? Sớm hơn hẳn một tuần so với thời gian chúng ta đã hẹn”.
Liễu Mộc gật gật đầu nói: “Đúng vậy. Vốn dĩ thời gian chữa trị chính thức phải là tuần sau nhưng sức khỏe của bệnh nhân cứ ngày một yếu đi nên người nhà họ muốn tôi chữa trị sớm nhất có thể để yên tâm hơn”.

“Vậy không biết ý sư thúc là như thế nào?”, Sở Phàm hỏi.

“Tôi đã suy nghĩ kỹ thì thấy chữa trị trước một tuần không có vấn đề gì to tát, chỉ sợ cậu Sở bận rộn quá không có thời gian rảnh nên hôm nay mới tới đây xem sao”, Liễu Mộc chậm rãi nói.

“Không sao cả, mấy ngày nay tôi đều rảnh. Nếu sư thúc muốn đi chữa bệnh thì gọi tôi lúc nào cũng được”. Sở Phàm bật cười, xua tay nói.

Việc tìm chiếc áo bông và tấm ngọc bội không nhanh đến thế, còn phải đợi người mà bác Đinh sai đi báo tin lại nên anh có cuống cũng chẳng có ích gì.

Vậy nên hai ngày này đi giúp Liễu Mộc cũng không sao cả.
“Tốt quá rồi!”

Liễu Mộc thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Vậy giờ này ngày mai bên họ sẽ cho xe tới đón chúng ta. Không biết nhà cậu Sở có chỗ nghỉ lại không? Nếu cậu Sở không để bụng tôi và Thủy Nhu có thể ở lại một đêm không?”

“Đương nhiên là được rồi, cứ để tôi sắp xếp”, Sở Phàm ngây người rồi ngay lập tức đáp lời.

Thật ra anh hiểu tại sao Liễu Mộc và Văn Thủy Nhu muốn ở nhờ. Đó là bởi vì chỗ mà họ đang ở hiện tại là nơi để Quỷ Cốc tránh khỏi thế giới bên ngoài.

Nếu để người nhà bệnh nhân tới chỗ ở đó của họ thì đồng nghĩa với việc gián tiếp để lộ nơi ở của Quỷ Cốc.

Sau này Quỷ Cốc có quay về mà ngày nào cũng có người đến làm phiền thì khổ thật.

Sở Phàm tìm đại cho hai người một khách sạn năm sao rồi đặt hai phòng vip và dẫn Liễu Mộc cùng Văn Thủy Nhu tới đó.
Lần đầu tiên được ở trong một căn phòng hiện đại và sang trọng như vậy thì ngay cả Liễu Mộc cũng không kiềm được mà thấy kinh ngạc.

Nhưng dù gì ông ấy cũng là người từng trải nên rất nhanh bình tĩnh trở lại, ngồi ngay ngắn trên giường và nghỉ ngơi.

Văn Thủy Nhu thì ngược lại. Tuy là từ nhỏ đã tu hành cùng Liễu Mộc ở trong rừng, bình thường trông cô ta lạnh lùng như thế nhưng dù sao vẫn chỉ là một cô gái.

Khi nhìn thấy những món đồ phong phú trong căn phòng đó thì cô ta đương nhiên sẽ thấy hơi tò mò. Chỉ tiếc là những thứ này đều là mỹ phẩm, cô ta không biết dùng.

“Này, ừm, có thể dạy tôi những thứ này không?”

Văn Thủy Nhu nhìn thấy Sở Phàm đang đứng khoanh tay ở cửa, thích thú nhìn mình thì cô ta bất giác đỏ mặt hỏi.

Sở Phàm nhếch môi nói: “Thủy Nhu sư muội cô quên lời dặn dò của sư phụ cô rồi à? Cô nên gọi tôi là gì nhỉ? Đừng có quên phải lễ phép đấy nhé!”
Văn Thủy Nhu cắn răng tức giận vô cùng, chỉ muốn lao vào đánh cho Sở Phàm một trận.

Nhưng trong trường hợp này cô ta không thể không cúi mình. Thủy Nhu nói: “Sư huynh, huynh làm ơn dạy cho tôi biết những thứ này dùng thế nào với”.

Không thể không nói Văn Thủy Nhu lúc nào cũng lạnh lùng tự dưng trở nên dịu dàng khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sở Phàm ho khan rồi thư thả nói: “Cái mà cô đang hỏi là ti vi tinh thể lỏng. Nó có thể quay lại các tác phẩm của những diễn viên đó rồi mở lên xem”.

“Ớ, cái này còn kết nối được mạng nước ngoài, còn xem được cả chương trình quốc tế”.

Sở Phàm hơi ngạc nhiên rồi cầm điều khiển ti vi bật gì đó, chuẩn bị xem chương trình nước ngoài.