“Anh Sở Phàm!”
Trần Mộng Dao gọi từ phía sau, lúc nãy cô ngồi bên cạnh Sở Phàm cho nên đã nghe được nội dung cuộc điện thoại.
Sở Phàm quay đầu nhìn cô cười: “Yên tâm đi, anh chỉ đi xem bọn họ thế nào thôi”.
Trần Mộng Dao gật đầu, ánh mắt dõi theo Sở Phàm bước lên xe.
Sau khi đến công ty, Sở Phàm ngồi xuống sau chiếc bàn làm việc sang trọng trong văn phòng, lúc này bác Đinh gõ cửa bước vào: “Cậu chủ, tôi đã liên hệ được bọn họ rồi, bọn họ đang đợi ở dưới tầng”.
“Để bọn họ lên đây đi”, Sở Phàm tỏ ý có thể cho người vào.
Bác Đinh gật đầu rồi cầm bộ đàm thông báo với bảo vệ ở dưới dẫn người lên.
Một lát sau, bảo vệ dẫn hai người đàn ông gầy gò mặc áo khoác cổ đứng từ ngoài bước vào.
Sở Phàm nhìn thấy hai người bọn họ thì vô cùng sững sờ.
Đây là….. Bạch Siêu và Bạch Kiệt sao?
Lúc này, anh thực sự kinh ngạc, từ lần gặp hai anh em họ trước đó đến nay cũng chưa lâu, lúc đó bọn họ tuy không có gì nổi bật cả, phong cách cũng không phải thời thượng gì nhưng ít nhất họ vẫn là hai người đàn ông bình thường.
Còn bây giờ, hai người này gầy gò héo hon như hai bộ xương di động vậy, hốc mắt thì hõm vào, ánh mắt đờ đẫn, bước đi thì liêu xiêu.
Ai không biết còn tưởng rằng đây là hai khung xương di động ấy chứ.
“Hai người….tại sao lại thành ra bộ dạng như thế này?”, Sở Phàm không kìm được liền lên tiếng hỏi.
Anh vốn dĩ định mắng cho hai con người không biết điều này một trận, dám động vào loại thuốc cấm đó, nhưng giờ khi nhìn thấy bộ dạng của bọn họ như vậy thì những suy nghĩ đó cũng biến mất.
“Sở Phàm, lâu lắm không gặp, không ngờ mày lại phát tài như vậy?”
Bạch Siêu không để ý đến Sở Phàm, ánh mắt lươn lẹo vẫn liếc khắp căn phòng làm việc.
Khi nhìn những bức tranh và đồ cổ có giá trị được trưng bày trong phòng làm việc thì ánh mắt hắn chợt sáng lên, giống như đã có ý định sẽ lấy những món đồ này đem bán để đổi lấy thuốc phiện.
Nghe thấy Bạch Siêu nói, tâm trạng của Sở Phàm dần bình tĩnh lại.
Bất luận là hai anh em họ có ra sao đi nữa thì cũng là do bọn họ tự chuốc lấy, anh chỉ cần lấy thông tin từ miệng bọn họ về những chuyện có liên quan đến Trần Mộng Dao là được, những vấn đề còn lại anh không cần phải để tâm.
Anh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Trước đây nghe hai người nói rằng, hai người biết một số chuyện về lai lịch của Mộng Dao, bây giờ tôi tới đây rồi, hai người có thể nói cho tôi được rồi.”
“Khà khà…...!”
Sở Phàm vừa dứt lời thì hai tiếng cười khà khà vang lên.
Hai anh em Bạch Siêu và Bạch Kiệt trợn tròn mắt, lắc đầu cười lạnh lùng: “Sở Phàm, dù sao thì mày cũng là ông chủ của một công ty lớn như vậy, mày có thể trưởng thành hơn một chút không, trên đời này làm gì có gì miễn phí, muốn lấy được thông tin từ miệng hai anh em tao mà không có chút hối lộ gì thì mày nghĩ xem có được không?”
Nói rồi, Bạch Siêu còn hướng về phía Sở Phàm rồi xoa xoa đầu ngón tay ám chỉ tiền.
Sở Phàm cau mày, lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi không hỏi nữa, bác Đinh gọi điện thoại cho cục chấp pháp đi, chúng ta không chứa chấp những kẻ hút thuốc phiện.”
Bác Đinh nghe thấy thì lập tức móc điện thoại ra.
Hai anh em Bạch Siêu và Bạch Kiệt cũng không hề sợ hãi, bọn họ chỉ cười lạnh lùng nói: “Sở Phàm, nói cho mày biết, chuyện mày muốn biết thì chỉ có chúng tao mới biết thôi, nếu muốn tống chúng tao đi thì đừng hòng biết được những chuyện đó!”
Sở Phàm nheo mắt, áp tay xuống ra hiệu cho bác Đinh.
Bác Đinh đương nhiên hiểu ý sẽ không gọi điện thoại thật, ban nãy chỉ là doạ bọn họ mà thôi, bây giờ lại đặt điện thoại xuống.
“Vậy các cậu muốn bao nhiêu tiền?”, Sở Phàm hỏi.
“Hai mươi triệu tệ đi”.
Bạch Siêu hắng giọng rồi đưa ra một con số.
Trước khi dính vào thuốc phiện, hắn cho rằng mấy chục nghìn tệ đã là một suy nghĩ ghê gớm lắm rồi.
Trước đây khi cả nhà họ đến tìm nhà Bạch Ngọc Lan xin tiền thì vừa dỗ dành vừa lừa gạt cũng chỉ lừa được hai trăm nghìn tệ thôi, vì thế mà còn khiến hắn phải ngồi tù, cuối cùng thì hai trăm nghìn tệ cũng bị kẻ khác trộm mất, thực sự là thiệt hại vô cùng nghiêm trọng.
Sau đó bố mẹ hắn tìm đến Bạch Ngọc Lan lấy được một triệu tệ, nhưng cũng chỉ đủ để mua một căn biệt thự nhỏ, không còn dư chút gì để anh em họ tiêu cả.
Đặc biệt là sau khi dính vào thuốc phiện, thì càng tiêu tiền như nước, mấy ngày trước còn phải bán cả căn biệt thự nhỏ đó đi cũng chỉ để mua thứ thuốc đó về giải cơn nghiện đến sắp chết của họ.
Chính vì vậy hai anh em họ đã thống nhất, dù sao thì bây giờ Sở Phàm cũng phát tài rồi, nếu không tìm anh lừa gạt tống tiền thì bọn họ không còn mang họ Bạch nữa.
“Hai mươi triệu tệ?”
Sở Phàm nheo nheo mắt, trong lòng cười thầm.
Hai tên này thực sự còn dám mở miệng ra nói tới khái niệm hai mươi triệu tệ, năm đó khi nhà họ Trần trúng bẫy sau khi làm ăn với nhà họ Quách thì thời kỳ đình cao nhất tài sản cũng chỉ có không quá hai mươi triệu tệ mà thôi.
Hai anh em nhà này cũng thật mạnh miệng, vừa mở miệng ra đã đòi toàn bộ tài sản của một nhà họ Trần rồi.
Tuy con số hai mươi triệu tệ đối với Sở Phàm mà nói thì không là gì cả, nhưng nếu thực sự phải đưa cho bọn họ thì anh chẳng phải tên ngốc hay sao?
“Sở Phàm, bọn tao cho mày năm phút suy nghĩ, nếu không giao tiền ra bọn tao sẽ lập tức đi ngay”, Bạch Siêu lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, nhưng mày nên nhớ rằng, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì chẳng còn cơ hội khác nữa, mày luôn miệng nói rằng mày yêu Trần Mộng Dao, nhưng ngay cả thân thế của nó mà mày cũng không biết thì mày còn dám nói yêu nữa không, đúng là nực cười”.
Bạch Kiệt đứng bên cạnh tiếp lời.
Sở Phàm trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Hai mươi triệu tệ tôi có thể đưa cho các cậu, nhưng các cậu lấy gì để đảm bảo rằng thông tin các cậu cung cấp là đúng đây?”
Anh nghĩ kỹ thì tiền có thể đưa nhưng có nuốt nổi hay không thì là chuyện của hai anh em họ thôi, tóm lại là lấy được thông tin anh cần mới là việc quan trọng hàng đầu.
Còn Bạch Siêu, Bạch Kiệt khi nghe những lời này thì không khỏi sững sờ.
Tuổi của bọn họ cũng ngang bằng với Trần Mộng Dao, thậm chí còn ít hơn vài tháng, thân phận thực sự của Trần Mộng Dao là bọn họ nghe bố mẹ kể lại, nhưng để khẳng định là thật hay giả thì bọn họ đâu có thể bảo đảm được chứ?
Nhưng trước mắt để lấy được tiền thì bọn họ chỉ còn cách vỗ ngực đảm bảo thông tin này là sự thật.
Sở Phàm gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho bác Đinh, bác Đinh liền gọi điện thoại cho bộ phận tài vụ, chỉ trong vòng năm phút, tài vụ đã mang đến một tấm thẻ ngân hàng bên trong có hai mươi triệu tệ, rồi đưa cho hai anh em Bạch Siêu và Bạch Kiệt.
Hai anh em họ vui mừng cầm lấy thẻ, sau khi kiểm tra số dư thì suиɠ sướиɠ tới mức suýt chút nữa nhảy lên, sau đó liền kể lại câu chuyện mà họ biết.
Năm đó ngôi chùa mà nhà họ Trần tìm thấy Trần Mộng Dao ở ngay cạnh thôn của họ.
Lúc đó bà Trần dẫn một đám người nhà họ Trần đến chùa cầu phúc, bố mẹ hắn là Bạch Ngưu Lan và Lý Thuý lấy cớ là gia đình thông gia muốn kiếm chút lợi ích từ nhà họ Trần.
Nhưng Trần Thủ Quốc vốn không hề có tiếng nói ở nhà họ Trần, những người khác trong nhà họ Trần đương nhiên là rất coi thường bọn họ.
Sau khi hỏi thăm chán chê, Bạch Ngưu Lan và Lý Thuý chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người hét lớn ở sau lưng, ở đây sao lại có một đứa trẻ thế này.
Sau đó liền nhìn thấy đám người nhà họ Trần vây quanh một chỗ, ở đó có một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say trong một chiếc tã quấn lại, đó chính là Trần Mộng Dao.
Lúc đó Trần Mộng Dao được bọc trong một chiếc áo bông thêu chỉ vàng, trên cổ còn đeo một viên ngọc bội đơn giản, không rõ giá trị và chủng loại nhưng lòng bàn tay thì lại có một sự ấm áp kỳ lạ khiến cho tinh thần con người vô cùng thoải mái.
Khi đó bà Trần đã nổi lòng tham, bà ta muốn lấy đi chiếc áo thêu chỉ vàng và viên ngọc bội này.