“À, tôi không có ý đó, mọi người đừng để bụng”.
Sở Phàm hơi ngượng, đồng thời anh cũng "ghim" thằng nhóc thối tha Sở Phong vào đầu!
Ba cái tuổi ranh học cái gì hay không học, chỉ toàn học mấy cái thủ đoạn bỉ ổi này.
“Anh đừng có chối, vừa nãy mọi người đều nghe thấy rồi. Hôm nay mà anh không nói được bức tranh này của tôi có vấn đề ở đâu thì chuyện không xong đâu. Nhân tiện ông nội cũng ở đây, hãy để ông xử cho công bằng!”
Sở Ngạo Thiên nắm lấy cánh tay Sở Phàm, lớn tiếng nói.
Những vị khách hóng chuyện xung quanh bỗng chốc cũng hùa theo.
Không biết phải làm gì cả, Sở Phàm đành miễn cưỡng cầm lấy bức vẽ, ho khan hai tiếng rồi nói: “Mọi người đều biết Bát Đại Sơn Nhân là bậc thầy có tiếng về tranh phong thủy nước ta. Bức “Tùng thạch đồ” này được vẽ vào thời cuối nhà Minh đầu nhà Thanh sau khi ông ấy lên núi xuất gia”.
“Trong đó thật ra vẫn còn một câu chuyện mà có thể mọi người không biết. Tôi cũng vô tình được nghe từ một người sưu tầm đồ cổ thôi. Nếu mọi người không phiền tôi có thể kể cho mọi người nghe”.
Mọi người đang có hứng nghe chuyện nên đương nhiên sẽ không thấy ngại gì rồi.
Sở Ngạo Thiên lạnh lùng cười, nói: “Giở trò bịp bợm!”
Sở Phàm không để ý đến anh ta mà nói: “Tương truyền vào một ngày nọ, Chu Đạp nhận lệnh đi lấy nước ở một con sống nhỏ phía sau chùa. Lúc đó đang vào cuối mùa thu, bên dòng sông có một hàng cây tùng cổ, cao thẳng tắp chẳng biết đã ở đó bao năm”.
“Chu Đạp nhìn thấy thế thì xúc động nói rằng tùng ơi tùng ơi, giá mà thời gian tồn tại của một vương triều có thể dài như thời gian sinh tồn của mày thì tốt, nhìn xuống thế gian lắm cuộc bể dâu”.
“Chu Đạp nói xong thì trong lòng bỗng dâng lên một khí thế hừng hực. Nhưng ông không có giấy bút trong tay. Đúng lúc này một con thỏ từ trong rừng chạy ra, miệng ngậm một tờ giấy vẽ. Một con đại bàng từ cao đáp xuống, trong miệng là một chiếc bút lông”.
“Chu Đạp kinh ngạc không thôi, sau đó mới hiểu ra thần núi ở nơi này muốn ông vẽ một bức tranh. Chu Đạp không khách sáo nữa, liền dùng cảm hứng của mình vẽ nên bức “Tùng thạch đồ””.
“Khi ông vẽ bức vẽ này bởi vì cảm hứng chợt tới nên không hề suy nghĩ nhiều về đường nét, bố cục mà cứ vẽ theo cảm giác, từng nét bút kết hợp lại với nhau tự nhiên thành một bức tranh”.
“Tuy rằng tùng không giống tùng, đá không giống đá nhưng cái hồn trong đó chỉ cần ngắm nhìn thật kỹ là có thể hiểu được”.
Kể xong câu chuyện này, mọi người ở đó đều lặng lẽ gật đầu, vẻ mặt như vừa ngộ ra điều gì đó.
Sau đó Sở Phàm lại nói: “Còn bức tranh này nhìn qua thì có vẻ giống y hệt bản gốc thật nhưng nếu mọi người nhìn kỹ thì sẽ thấy đường nét của cả bức tranh rất hạn chế bởi vì người mô phỏng nó sợ mô phỏng không giống nên rất cẩn thận vẽ từng nét một để đối chiếu vẽ theo”.
“Nhưng làm như thế thì bức tranh tuy giống cũng chỉ giống về hình thức thôi còn cái hồn thì không có”.
Nói xong câu cuối Sở Phàm gập bức tranh lại trả cho Sở Ngạo Thiên.
Những vị khách sau vài phút im lặng thì bỗng vỗ tay không ngớt.
Những gì mà Sở Phàm nói quả nhiên là đã khiến mọi người phải công nhận.
Đặc biệt là vài người trong số những vị khách còn là những bậc thầy nghiên cứu về tranh phong thủy.
Ban nãy Sở Ngạo Thiên lấy tranh ra chỉ lướt qua mắt họ trong chốc lát chứ không để họ quan sát một cách tỉ mỉ còn khi Sở Phàm cầm bức tranh này thì lại phân tích một hồi lâu.
Họ có thể xem bức tranh kỹ hơn nên mới chắc chắn rằng Sở Phàm không hề bịa đặt. Bức tranh này đúng thật là giả!
“Anh Sở Phàm, anh giỏi quá!”
Trần Mộng Dao nắm lấy cánh tay Sở Phàm, đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lên vẻ nể phục.
Sở Phàm liên tục xua tay ý bảo đây chỉ là những kiến thức cơ bản, không có gì ghê gớm cả.
Trong lúc anh đang đắc ý thì Sở Ngạo Thiên đã sa sầm cả mặt mày.
Bức tranh này đúng là không phải bản gốc, cũng không tốn của anh ta những hai tám triệu mà là anh ta chỉ bỏ ra hai triệu mua từ một cơ quan chuyên về mô phỏng những bức tranh kinh điển.
Họ đã bảo đảm rõ ràng rằng sẽ không có ai nhận ra nhưng sao vẫn bị Sở Phàm bóc mẽ dễ dàng như vậy chứ?
Vừa nãy khi anh ta cho mọi người xem đã cố tình chỉ lướt qua thôi vì sợ có người nhận ra vậy mà vẫn không thành công.
“Sở Phàm, anh đừng có vội đi. Nếu anh bảo tranh của tôi là giả thì tôi lại tò mò xem anh tặng ông nội cái gì rồi đấy. Anh đường đường là cháu ruột của ông nội, chắc quà không kém cạnh tôi đấy chứ?”
Bị Sở Phàm bóc mẽ, Sở Ngạo Thiên bỗng chốc không biết phải làm gì nên đương nhiên anh ta muốn lảng sang chuyện khác.
Sở Phàm hơi sững sờ rồi nói: “Không phải, nhưng tôi đang xếp hàng để tặng quà. Phía trước vẫn còn người chưa tặng xong mà tôi đã lên thì không hay lắm nhỉ?”
Nghe tới đây biểu cảm trên gương mặt Sở Ngạo Thiên trở nên rất gượng gạo.
Vừa nãy chính anh ta bảo Sở Phàm đi xếp hàng, bây giờ Sở Phàm nói như vậy rõ ràng là muốn cạnh khóe anh ta.
Anh ta bằng mặt nhưng không bằng lòng, nói: “Anh là cậu hai nhà họ Sở, là cháu ruột của ông nội thì cần gì phải xếp hàng tặng quà. Vừa nãy tôi có mắt như mù không nhận ra anh là cậu hai. Anh đừng có chấp tôi đấy nhé!”
Nghe những lời này Sở Phàm cũng nở một nụ cười.
Anh lấy ra một chiếc hộp gấm từ trong túi, đi về phía ông nội.
Lúc đi qua Sở Ngạo Thiên anh còn vỗ vỗ vào vai anh ta nói: “Lần sau đừng nói chuyện kỳ quặc như vậy nữa. Anh với tôi bằng tuổi không cần dùng kính ngữ đâu tôi sợ đấy”.
Sở Ngạo Thiên mặt mày sa sầm, suýt chút nữa là bị Sở Phàm làm cho tức đến ói máu.
Thật kỳ lạ, hồi bé Sở Phàm đâu có mồm miệng lanh lợi như thế. Sao bây giờ nói chuyện câu nào câu nấy như lưỡi dao đâm thẳng vào tim người khác thế?
“Ông nội, cháu chúc ông sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, phúc lộc đầy nhà, sống lâu trăm tuổi!”, Sở Phàm đi lên phía trước, anh chẳng chuẩn bị lời chúc gì đặc biệt mà chỉ nói những câu mà người ta nói đến chán mồm rồi.
Nhưng ông nội không để bụng chuyện đó. Đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất đang ở trước mặt ông đã là món quà to lớn nhất rồi, còn gì mà phải đắn đo nữa.
Lúc này Sở Phàm mở chiếc hộp gấm trong tay, lấy từ đó ra một mẩu gỗ được điêu khắc đặt vào tay ông Sở.
Đây là một khúc gỗ hình người. Nhân vật được điêu khắc là một người già và một đứa trẻ.
Người già đứng đó, còn đứa trẻ đang chơi trốn tìm quang đầu gối của ông. Nụ cười trên gương mặt hai người rất chân thực, dường như từ tác phẩm điêu khắc đó có thể cảm nhận được tình ông cháu sâu đậm.
Giọng nói của Sở Phàm bỗng chưa chút đau thương, anh chầm chậm nói: “Ông nội, khi cháu còn rất bé bố mẹ đã mất. Ông là người đã nuôi cháu lớn lên, dạy cháu rất nhiều bài học làm người”.
“Khúc gỗ này chính tay cháu điêu khắc. Từ nhỏ cháu đã rất nghịch ngợm. Khi cháu bám lấy ông chơi trốn tìm thì tuy là ông rất bận nhưng vẫn tạm gác lại công việc để chơi với cháu. Kết quả là cháu không cẩn thận rơi xuống một cái động trên đảo. Lúc đó vì cứu cháu mà cánh tay ông đã bị thương”.
“Lúc ấy cháu hối hận lắm. Cháu đã thề không bao giờ nghịch ngợm nữa, ngoan ngoãn nghe lời ông…”
Nhắc đến những chuyện ngày trước mà khóe mắt Sở Phàm ướt nhòe. Ông nội cũng gật đầu cười, đôi mắt cũng rớm lệ chực trào.
Đúng lúc tất cả những vị khách đang cảm động vì tình ông cháu thì một tiếng động từ ngoài truyền vào không đúng lúc.