Sở Trung Lầu và Liễu Yến Hương bất lực, chỉ có thể rời khỏi đó.
Ở nhà họ Sở, ông chủ chính là trời, là người giữ quyền uy tuyệt đối. Khi ông vui vẻ thì có thể tán chuyện cười trên trời dưới biển gì cũng được, nhưng khi ông nổi giận thì bất cứ ai dám thách thức quyền uy của ông, nghi ngờ ông thì đều phải trả giá đắt.
Chi bằng nghe lời ông nói, tranh thủ lúc còn trẻ thì nhận nuôi đứa khác, nuôi nấng cho nên người.
Ở bên ngoài, Sở Trung Lầu hằn học trừng mắt nhìn Sở Phàm, gằn giọng chửi rủa: “Đúng là không biết điều, giống hệt bố mày ngày xưa, sớm muộn gì thì mày cũng sẽ có kết cục giống bố mẹ mày mà thôi!”
Mặt Sở Phàm biến sắc, vội hỏi: “Chú năm, chú biết chuyện của bố mẹ cháu sao?”
“Biết thì sao? Mày tưởng tao sẽ nói cho mày nghe à? Đừng có mơ, hừ!”, Sở Trung Lầu phủi tay áo đi thẳng, không thèm ngoảnh đầu lại.
Sở Phàm đứng đó, trong mắt toát lên vẻ trầm tư suy nghĩ.
Xem ra, năm đó bố mẹ anh mất tích không hề đơn giản, chắc chắn có điều gì bí mật quan trọng trong đó, nếu không thì cũng sẽ không khiến người lớn trong nhà ai cũng kiêng kỵ, né tránh chuyện này.
Vừa nãy trông thì có vẻ như Sở Trung Lầu không nói cho Sở Phàm nghe là vì ông ta đang tức giận nhưng Sở Phàm lại nhận ra trong ánh mắt ông ta hiện lên vẻ sợ hãi, cứ như là nhớ lại chuyện gì đó vô cùng khủng khϊếp vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến chú năm xuất thân từ một dòng họ lớn như nhà họ Sở lại sợ hãi đến thế?
Nghĩ nát óc cũng chẳng ra cái gì, Sở Phàm chỉ có thể quay về biệt thự của mình.
Trong phòng, Trần Mộng Dao đang trông nom Kiều Tuyết, tác dụng của thuốc trong người cô đang giảm dần, mặt mũi cũng hồng hào hơn, có lẽ sắp tỉnh lại.
Sở Phàm nói với Trần Mộng Dao về hình phạt anh sắp phải chịu, sau đó thì chuẩn bị để đi tới nhà thờ tổ.
Trần Mộng Dao vừa nghe thấy là phạt quỳ thì cũng thở phào một hơi, cô còn tưởng Sở Phàm sẽ phải chịu hình phạt rất nghiêm trọng, xem ra bây giờ mọi thứ đều nằm trong khả năng chịu đựng.
Nhà thờ tổ của nhà họ Sở nằm ở nơi cao nhất phía sau hòn đảo.
Tuy chỉ xây dựng một ngôi nhà ở đây nhưng thoải mái che mưa che nắng, hơn nữa còn có người canh gác nơi này nữa.
Lúc Sở Phàm tới đây, người canh gác đã nhận được thông báo từ Sở Thiên Hùng, vì thế không ai ngăn cản Sở Phàm mà để anh thực hiện hình phạt quỳ gối luôn.
Thời gian quỳ gối Sở Phàm cũng không hề lãng phí, anh nhắm mắt lại, tranh thủ rà soát lại những gì thu hoạch được sau khi học võ trong suốt thời gian qua.
Cách vận nội lực có thể khiến tính chất của nội lực thay đổi, từ đó tạo ra những chiêu thức có sức mạnh khác nhau.
Chiêu lần trước mà Sở Vân sử dụng Sở Phàm đã học được luôn là vì nó quá đơn giản và rõ ràng.
Nhưng trên đời này, chắc chắn có rất nhiều những chiêu thức mạnh khác mà anh không thể dễ dàng bắt chước lại được, vì thế anh buộc phải vận dụng nội lực một cách thuần thục hơn và phải quen với quỹ tích vận hành của nội lực.
Việc này không chỉ giúp anh học lỏm được các chiêu thức của người khác mà còn giúp anh tự học các chiêu thức một cách nhanh chóng và dễ dàng hơn.
Lúc này Sở Phàm đang đắm chìm trong suy nghĩ về cách thức vận hành nội lực.
Cùng lúc đó, tại một góc vắng vẻ, yên tĩnh của nhà thờ tổ, có hai ông lão râu tóc bạc phơ, một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng ngồi đó, tuy trên người họ phủ đầy bụi nhưng vẫn ngồi yên bất động.
Nếu như không phải do ngực hai người phập phồng nhịp tim đập thì nếu nói đây là hai cái xác cũng chẳng ngoa.
Bỗng nhiên, ông già mặc áo trắng mở mắt, nhìn về phía Sở Phàm.
“Ông cũng cảm nhận được sao?”
Ông già mặc áo đen bên cạnh ông ta cũng mở mắt cùng lúc và hỏi.
“Đúng vậy, ai đang ở đây?”, ông già mặc áo trắng hỏi.
“Theo như tình hình mà gia chủ đương nhiệm báo cáo thì đây là một đứa chắt trai do phạm lỗi nên tới đây quỳ gối kiểm điểm”, ông già áo đen từ tốn đáp.
“Thú vị đó, có vẻ như thằng nhóc này bắt đầu mày mò nghiên cứu về nguyên nhân gốc rễ nội lực rồi”, ông già mặc áo trắng mỉm cười, đôi mắt như lóe sáng lên.
Ông già mặc áo đen nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta ngăn thằng bé lại đi, khi không có ai hướng dẫn mà nó làm như vậy rất dễ tẩu hỏa nhập ma”.
“Vì sao lại ngăn cản?”
Trái ngược với vẻ lo lắng của ông già mặc áo đen, ông già mặc áo trắng lại vô cùng có niềm tin.
“Đây là cơ hội của thằng bé, nếu như ông ngăn cản, ngược lại sẽ làm hỏng mất cơ hội lần này của nó”.
“Cứ để kệ thằng bé, nếu như nó thành công thì sẽ rất có ích cho nhà họ Sở chúng ta, nếu như nó thất bại thì nhà họ Sở chẳng qua mất đi một đứa chắt trai mà thôi, chẳng vấn đề gì”.
Nghe vậy, ông già mặc áo đen tuy hơi lo lắng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, tiếp tục nhắm mắt ngồi thiền.
Tất cả lại quay về với vẻ tĩnh lặng, dường như cuộc đối thoại ban nãy chỉ là ảo giác, trong khi Sở Phàm ngồi thiền dường như anh cảm giác được cơ thể mình có thêm một vài thứ gì đó khác lạ, nhưng lại không thể biết được đó là cái gì.
Anh mở mắt ra, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Khoảnh khắc vừa nãy, anh dường như cảm nhận được một thứ gì đó vô cùng huyền bí, kỳ diệu mà không thể nào diễn tả thành lời được.
Con người luôn mang nỗi sợ hãi đối với những thứ chưa biết, Sở Phàm cũng không ngoại lệ, vì thế anh đã dừng thiền, thở gấp vì lo lắng và hoảng sợ.
Ngẩng lên nhìn thì trời đã sáng bảnh banh từ khi nào.
Anh nhớ lúc anh tới đây là vào xế chiều, vì sao bây giờ trời đã sáng rồi?
Sở Phàm lấy điện thoại ra xem thì sững sờ, bây giờ đã là buổi sáng ngày hôm sau! Anh chỉ định ngồi thiền một lát mà thế nào đã ngồi qua cả một ngày ư?
Sao thời gian trôi nhanh vậy?
Lúc này một người giúp việc nhà họ Sở từ ngoài chạy tới, nói: “Cậu hai, ông chủ bảo cậu về nhà”.
“Thời gian phạt quỳ sám hối vẫn chưa hết, vì sao bây giờ lại bảo tôi về?”, Sở Phàm cau mày, không thể hiểu được suy nghĩ của ông nội.
“Cậu hai, cậu quên hôm nay là sinh nhật của ông chủ sao?”, người giúp việc cười gượng, nhỏ giọng nhắc nhở.
Sở Phàm vỗ đùi một cái rồi bật dậy, vội vàng chạy về biệt thự.
“Bị mấy chuyện này cuốn lấy, suýt chút nữa anh quên mất mục đích về nhà lần này là để mừng sinh nhật cho ông, cũng may có người giúp việc nhắc nhở, nếu không thì anh cũng quên luôn!”
Sở Phàm chạy như bay về biệt thự, Kiều Tuyết đã tỉnh lại, đang ngồi trên sofa kể chuyện mình bị Sở Chính lừa như thế nào, nhân tiện dặn dò Trần Mộng Dao sau này đừng dễ dàng tin lời đàn ông.
Trần Mộng Dao đang nghe chăm chú thì bỗng cảm nhận được một luồng gió sau lưng mình, cô quay đầu lại thì thấy Sở Phàm đang cầm quần áo, chuẩn bị đi tắm.
“Anh Sở Phàm, anh về rồi à!”, Trần Mộng Dao phấn khởi gọi.
Kiều Tuyết cũng vô cùng vui vẻ, đang định nói chuyện với Sở Phàm thì anh đã nói: “Tôi đi tắm cái đã, có chuyện gì thì đợi tắm sau nói nhé, mà hai người cũng mau đi chuẩn bị đi, tiệc mừng thọ ông nội sắp bắt đầu rồi, tí thì tôi quên cả chuyện này luôn!”
Nói rồi Sở Phàm đi thẳng vào phòng tắm.
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết cũng định thần lại, vội vã về phòng thay quần áo và trang điểm.
Hơn một tiếng sau, ba người đã chuẩn bị xong, sẵn sàng để xuất phát.
Đúng lúc này bác Phúc qua đây giục bọn Sở Phàm nên cả ba cùng đi với bác Phúc luôn.
“Cậu hai, lần này sinh nhật ông chủ có mời rất nhiều người từ các dòng họ khác, trong đó có một vài dòng họ không hòa hợp gì với nhà họ Sở cho lắm, đến lúc đó cậu nhẫn nhịn chút nhé, đừng quá kích động”.
Qua sự việc của Sở Chính, người trong nhà đều biết Sở Phàm dễ nổi nóng hơn trước kia nhiều, vì thế nên bác Phúc mới nhắc anh trước.
Nhưng ông không ngờ rằng lời tiên đoán của mình lại không lệch chút nào.