Lúc chiều Sở Phàm có gặp Trần Mộng Dao, thấy Trần Mộng Dao mặt mày buồn bã rõ ràng là có tâm sự trong lòng.
“Có phải là công việc có gì không thuận lợi không?” Sở Phàm cũng không hỏi hẳn ra, hai người ngồi ở Starbuck vẫn nói chuyện như những ngày thường.
“Đâu có đâu, công việc cũng khá là thuận lợi, chỉ là chuyện học hành có hơi không kham được thôi.” Trần Mộng Dao lắc đầu cười, cô cứ nói vậy cũng chỉ là không muốn Sở Phàm phải lo lắng.
Đối với Mộng Dao mà nói, Sở Phàm đối xử với cô tốt nhất, tốt hơn cả bố mẹ, cô không biết tình cảm trong lòng mình là như thế nào, thích thì có thích, nhưng luôn cảm thấy Sở Phàm là của chị cô, cô......
“Đừng có lừa anh, anh biết hết rồi, vị trí này của em kiếm chác được nhiều, nhà họ Trần sẽ không đứng yên để cho em hưởng đâu, kể cả em không làm như vậy đi chăng nữa.”
“Hơn nữa vị trí này của em coi như cướp từ tay của chị em, với tính cách của chị em sẽ không can tâm đâu, nếu có suy nghĩ gì thì cứ nói cho anh biết, hai người cùng nghĩ cách sẽ tốt hơn là chỉ một người nghĩ, đúng không?”
Hai người nhìn về phía nhau, cuối cùng Trần Mộng Dao cũng đầu phải đầu hàng, cô thở dài nhẹ một cái rồi bắt đầu thủ thỉ hết ra.
Những gì cô nói thì Sở Phàm cũng đều đã đoán được, bọn Trần Văn Kiệt, Trần Mộng Vũ vì lợi ích mà bất chấp thủ đoạn, nghĩ trăm phương nghìn kế để làm khó Mộng Dao, chỉ là Sở Phàm không ngờ Trần Mộng Vũ lại uy hϊếp bắt cô đích thân đến phố Tây để đàm phán với loại người như Cao Vĩnh, một kẻ lưu manh, có thật sự chỉ đơn giản là đàm phán thôi không?
Hay là bọn Trần Mộng Vũ vốn không hề suy nghĩ lo lắng gì cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Phàm đột nhiên thấy ớn lạnh, đúng là lòng người thật đáng sợ, nếu người một nhà mà lại làm đến mức này, thì sự đánh trả của Sở Phàm cũng sẽ không cần khách sáo gì với bọn họ nữa.
“Tối nay anh đi cùng em nhé, một mình em đi không an toàn đâu.”
“Nghe nói khu phố Tây đấy rất loạn, vừa lúc anh cũng có biết chút võ.” Sở Phàm giơ nắm đấm lên.
“Anh biết võ thuật á?” Trần Mộng Dao mở to mắt ra, cảm giác không dám tin, Sở Phàm ở nhà cô ba năm liền, nhưng chưa bao giờ nghe nói là anh lại biết võ cả.
Sở Phàm chỉ cười còn không nói gì.
Con cháu nhà họ Sở ngày bé phải trải qua những đợt huấn luyện và rèn luyện đến mức người bình thường khó mà tưởng tượng ra được, Sở Phàm là một người xuất sắc trong đám con cháu của dòng họ đời thứ ba, được kỳ vọng rất lớn, chỉ là trong ba năm thử thách thì tất cả con cháu đều bị ra lệnh cấm dùng võ, hơn nữa học võ cũng không phải dùng để đánh nhau, học võ là để rèn luyện cơ thể, bảo vệ chính nghĩa, bảo vệ những người mà mình muốn bảo vệ, đây là đạo đức võ thuật của người học võ.
“Hic, bọn họ bây giờ cũng đang muốn đối phó với anh, thấy anh chắc chắn sẽ lại làm cho anh mất mặt đấy.” Trần Mộng Dao do dự nói.
“Không sao cả, cứ quyết như vậy đi, tối nay anh đến đón em, việc thành hay bại đều là ở con người mà, tiếng tăm không hay khi anh ở nhà họ Trần đều đã là quá khứ rồi, bây giờ anh chẳng phải là đã bị đuổi khỏi nhà họ Trần rồi sao? Hơn nữa, anh cũng chẳng có liên quan gì đến chị em nữa cả.” Sở Phàm cười nói.
Buổi trưa hai người cùng đi ăn cơm với nhau, đến tối, Sở Phàm đi ra khỏi trường, anh gọi điện thoại cho Mao Cương trước bảo hắn cho người đến phố Tây chuẩn bị, rồi anh đến trước cổng trưởng đợi Mộng Dao, hai người cùng đi đến phố Tây.
Đi taxi đến lối vào của phố Tây thì xuống xe, sự hỗn loạn ở đây Sở Phàm cũng là lần đầu tiên được thấy, không giống như ở phố Phúc Khẩu, ở đây quản lý lỏng lẻo, từ sáng đến tối đều là đánh chém nhau, ở đây cũng kinh doanh nhiều sòng bài ngầm, ông chủ phía sau chính là vua cờ bạc tên là Giang Mậu, Giang Mậu có nhà họ Giang chống lưng, còn hắn lại là đại ca ở phố Tây này, những người bình thường đừng nói đến gây sự với hắn, mà chỉ cần nghe thấy tên của hắn cũng phải sợ mất mật.
Tên Cao Vĩnh này có nhân vật máu mặt như vậy chống lưng, chẳng trách hắn lại mua đi bán lại thuốc một cách nghênh ngang như vậy.
“Dinh thự số mười ba, phố Tây......”
Hai người đi vào trong dinh thự, bên trong toàn là thanh niên loi choi người xăm đầy rồng phượng, tóc vàng hoe mặt trắng bệch, thỉnh thoảng có vài cô gái ăn mặc hở hang đi từ khu dinh thự ra, mặt mày nhợt nhạt giống như vừa “đập đá” vậy.
Trần Mộng Dao căng thẳng rồi kéo chặt áo Sở Phàm một cách vô thức.
Còn lũ thanh niên loi choi trong dinh thự nhìn thấy cô thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ dễ thương đến thuần khiết như Trần Mộng Dao, khác hẳn với cái không gian xung quanh, ai nấy đều sáng mắt lên, huýt sáo toán loạn rồi nói nhưng câu từ ngả ngớn.
“Con cừu non của tao cuối cùng cũng đến, còn đưa theo cả bạn trai của cô ta à?”
Trong căn phòng nhỏ bên trong dinh thự số mười ba, Cao Vĩnh ngồi bắt chéo chân nhìn vào màn hình trước mặt, trên màn hình hiện rõ một một cảnh tượng xung quanh cổng dinh tự, thấy con mồi đi vào trong lồng của mình, Cao Vĩnh cười không khép nổi miệng, đâu còn sự ôn tồn lịch sự giống như lần đầu tiên gặp chứ?
“Đưa bọn họ vào đây, nhà họ Trần nếu đã không muốn bảo vệ Trần Mộng Dao này, vậy thì mình cũng chẳng phải nghĩ gì cả, chơi cho cô ta sống đi chết lại, vừa hay lại có thể làm trước mặt loại ăn hại này, để cho hắn thấy được người con gái mà hắn thích phải gào khóc thảm thiết như thế nào, Trần Mộng Vũ mà biết chắc chắn sẽ rất cảm ơn tao đây.” Cao Vĩnh cười he he rồi nói.
Rồi ngay lập tức có người đi từ trong phòng ra để dẫn đường cho Sở Phàm và Trần Mộng Dao.
Còn Cao Vĩnh thì bảo đàn em của hắn lắp camera sẵn để ghi lại những khoảnh khắc của lịch sử.
Sở Phàm và Trần Mộng Dao cũng nhanh chóng đến nơi rồi đẩy cửa vào, bên cạnh Cao Vĩnh là một dãy các đàn em của hắn, khí thế hùng hồn với sức đàn áp rất mạnh.
“Cô Trần, sáng nay tôi đến văn phòng làm việc của cô để đàm phán, cô không đồng ý, giờ bảo cô đích thân đến tìm tôi đàm phán thì cô lại đồng ý, nếu biết cô có tình ý với tôi từ trước thì tôi hà tất phải đến chỗ cô cho tốn công?” Cao Vĩnh nói với giọng chế nhạo.
“Nếu không phải vì anh uy hϊếp tôi, thì sao tôi có thể đến đây đàm phán chuyện làm ăn với loại người như anh chứ!” Trần Mộng Sao cảm thấy khó chịu.
“Ha ha ha, cô Trần nói vậy thì không đúng rồi, là ai uy hϊếp cô chẳng nhẽ cô lại không biết à, tôi là một thương nhân đàng hoàng, không làm chuyện như vậy đâu.” Cao Vĩnh vội vàng xua tay.
Tất cả những chuyện này đều là một tay Trần Mộng Vũ và Trần Văn Kiệt lo liệu, chứ Cao Vĩnh thực ra cũng chẳng mất chút công sức nào, hắn không ngờ con cháu nhà họ Trần lại đấu đá nhau ghê đến như vậy, nhưng thế cũng tốt, hắn chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, vừa được chén một em xinh đẹp lại vừa đàm phán được một hợp đồng lớn, đã mấy năm rồi chưa xảy ra chuyện tốt như vậy cả.
Trần Mộng Dao không còn gì để nói, trốn phía sau lưng Sở Phàm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Đủ rồi, trở lại vấn đề chính, giờ mày có hai lựa chọn.”
Cao Vĩnh cũng không muốn nói nhiều: “Một là, ngoan ngoãn nghe lời tao, làm người phụ nữ của tao, hôm nay ở đây hầu hạ tao cho tốt, tao cảm thấy thoải mái thì tao sẽ để cho hai chúng mày bình yên vô sự rời khỏi đây, sau này thuốc mà tập đoàn Minh Châu cung cấp thì phải cung cấp cho bên tao trước.”
“Hai là, tao sẽ đánh cho tàn phế thằng bạn trai của mày trước mặt mày, để hắn phải trơ mắt nhìn tao làm chơi mày như thế nào, đừng có nghi ngờ năng lực của tao, đã vào đến phố Tây này rồi thì thiên hạ đã thuộc về tao!”
“Chọn đi!”
Cao Vĩnh nhấc ly trà lên, trên mặt cười rạng rỡ.
Còn Trần Mộng Dao khi nghe được câu nói đó toàn thân như chết lặng, khác hoàn toàn với những gì mà cô tưởng tượng, sao lại có thể như vậy chứ?
Chị cô chẳng phải muốn cô đến đàm phán kinh doanh sao? Chẳng phải nói chỉ cần đồng ý là được rồi sao? Vì sao người đàn ông này lại muốn làm nhục cô? Hắn chẳng nhẽ không sợ bị người nhà họ Trần trả thù à?
Phải rồi, nhà họ Trần, cô vẫn còn con át chủ bài!
“Tôi là người của nhà họ Trần, anh dám động vào tôi? Có rất nhiều người biết chuyện tôi đến đây, nếu tôi không về được nhà thì anh cũng đừng mong sống yên ổn!” Trần Mộng Dao giả vờ ra vẻ hung dữ, chỉ là bộ dạng sợ hãi của cô quả thực khiến người khác không thể sợ nổi.
Sở Phàm thở dài một cái, thấy sắc mặt đối phương vẫn đang cười cợt, anh đã đoán được gần như cả câu chuyện rồi.
“Lại còn hy vọng vào nhà họ Trần à? Ha ha ha, nói thật cho mày biết, lần này tao thực sự chẳng lo sẽ bị nhà họ Trần trả thù gì cả, hôm nay bố mày sẽ thịt được mày chắc rồi! Chọn hay không? Không chọn để bố mày chọn hộ nhé? Chậm rà chậm rề trốn sau cái thằng vô tích sự này à? Muốn hắn cứu mày chắc? Mày cứ nhìn xem hắn hôm nay có đứng được mà đi ra khỏi dinh thự số mười ba này của tao không? Bố mày cũng không phải sợ mà nói cho mày biết, tối nay bố mày thịt mày trước, rồi xử hắn sau!” Cao Vĩnh giục với giọng mất kiên nhẫn.
“Vậy được, tao cũng cho mày hai sự lựa chọn!” Sở Phàm giơ hai ngón tay lên.