“Cho mày chết!”
Năm lần bảy lượt bị người khác khiêu khích và nghi ngờ thì Sở Phàm có tốt tính đến đâu cũng không thể giữ bình tĩnh nổi.
Đầu anh ngửa ra phía sau, sau khi né một đòn của Châu Khải, anh liền cho anh ta một đấm vào mặt, khiến anh ta ngã sấp luôn xuống mặt đất.
“Mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?”
Châu Khải tức giận bò dậy, tay chỉ vào mặt Sở Phàm quát mắng.
Sở Phàm không thèm quan tâm đến suy nghĩ của anh ta mà chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, nếu Châu Khải còn không biết điều mà cứ tiếp tục khiêu khích anh thì anh sẽ không khách sáo nữa.
Châu Khải tức giận nhảy xộc lên định đánh Sở Phàm nhưng Đổng Uyển Ngâm vội vàng đứng ra chặn lại giữa hai người: “Châu Khải, lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, anh đừng có nhúng tay vào chuyện của tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Thấy Đổng Uyển Ngâm thực sự tức giận thì vẻ mặt Châu Khải lúc này cũng không nén được cơn giận cảm thấy hơi mất mặt.
Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Sở Phàm: “Thằng khốn, mày cứ chờ đấy, chuyện lần này còn chưa kết thúc đâu!”
“Hơn nữa, nếu để tao biết được mày lấy cớ chữa trị bệnh để lợi dụng Uyển Ngâm thì tao nhất định sẽ không tha cho mày!”
Nói xong, anh ta vùng vằng phủi tay, rồi quay người bỏ đi.
“Cậu Sở, thật ngại quá, thực ra thì Châu Khải anh ta đang theo đuổi tôi, vốn dĩ lần này tôi không định để anh ta đi cùng đến đây nhưng khi ra khỏi cửa chẳng may lại gặp phải anh ta, và anh ta nhất quyết đòi đi cùng tôi cho nên tôi cũng không có cách nào từ chối được”.
Đổng Uyển Ngâm nghiêng đầu nhìn Sở Phàm, vẻ mặt hối lỗi nói.
Sở Phàm xua tay, điềm tĩnh nói: “Không sao đâu, tôi chỉ chữa bệnh cho chị thôi, cũng không hề có ý nghĩ gì khác cả cho nên cây ngay không sợ chết đứng mà”.
“Nhưng mà tên Châu Khải đó xuất thân thế nào mà khiến chị không thể từ chối anh ta được, chắc chắn không phải người bình thường rồi?”, Sở Phàm nhìn theo hướng Châu Khải đang rời đi mà nói.
“Anh ta là cháu đích tôn của nhà họ Châu thuộc dòng họ lớn nhất thành phố Tân Hải, Tân Hải là thành phố ven biển, chúng tôi buôn bán đồ cổ xuyên quốc gia nên chắc chắn sẽ phải có mối liên hệ với những dòng họ vùng ven biển rồi”.
Đổng Uyển Ngâm theo sau Sở Phàm, vừa đi vào phòng làm việc vừa giải thích.
“Trong một sự kiện kết nối các dòng họ với nhau thì Châu Khải gặp tôi, từ đó vẫn luôn theo đuổi tôi, nhưng con người anh ta mang nhiều tiếng xấu, nghe nói anh ta đã hại nhiều cô gái nhưng vì có bố anh ta chống lưng nên đã dọn dẹp hết rắc rối cho anh ta”.
“Một người đàn ông như vậy thì sao tôi thích nổi, nhưng vì hai bên dòng họ vẫn còn hợp tác với nhau cho nên tôi không có cách nào thẳng thắn từ chối được”.
“Tôi hiểu rồi.” Sở Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tên Châu Khải này có chút ngông cuồng quá mức, cho dù cậu ta giữ địa vị gì ở thành phố Tân Hải thì đến khu Tịnh Yên này cũng là địa bàn của anh, rồng mạnh cũng không thể áp chế được rắn nhà mà, anh ta dựa vào cái gì mà dám khua tay múa chân với mình?
Vào đến phòng làm việc thì bác Đinh đã ra ngoài, Sở Phàm dẫn Đổng Uyển Ngâm đến thẳng phòng nghỉ.
Bên trong chính là nơi Sở Phàm nghỉ ngơi, ở đây được trang trí rất tinh tế, không khác gì so với phòng ngủ cả, căn phòng mang lại cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái, dễ chịu.
“Chị Đổng, phòng tắm ở phía bên kia, chị có thể tắm qua một chút, áo choàng sạch để ở trong tủ nhé.” Sở Phàm chỉ về phía phòng tắm nói.
Đổng Uyển Ngâm gật đầu, khi đang chuẩn bị vào phòng tắm thì lại quay đầu lại nói: “Cậu Sở, sau này cậu cứ gọi tôi là Uyển Ngâm đi, mỗi lần nghe cậu gọi chị Đổng cứ cảm thấy xa lạ lắm”.
“Được, vậy thì sau này chị cũng cứ gọi tôi là Sở Phàm là được, hai gia đình chúng ta cũng coi như chính thức hợp tác, gọi xa lạ như vậy thực ra cũng không hay cho lắm”. Sở Phàm gật đầu nói.
Đôi môi mọng đỏ của Đổng Uyển Ngâm nhẹ nhàng cong lên, cô quay người, chiếc eo thon uốn một cái như con rắn nước rồi đi vào phòng tắm.
Bời vì chỉ tắm qua thôi, nên cô đi ra ngoài rất nhanh.
Chiếc váy liền thân màu đen đã được cởi bỏ, cả cơ thể Đổng Uyển Ngâm lúc này chỉ quấn một chiếc áo choàng tắm màu trắng, để lộ ra làn da trắng nõn nà giống như tuyết trắng phủ trên núi vậy.
Khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt mờ sương như chất chứa cả một hồ nước mùa xuân đang khẽ gợn sóng.
Sở Phàm đứng bên cạnh giường, chỉ quay người lại liếc nhìn một cái rồi ngay lập tức nhìn sang hướng khác.
Đã nói là khám bệnh cho Đổng Uyển Ngâm thì nhất định phải khám, suy nghĩ lúc này của anh rất trong sáng, không hề có bất cứ ý nghĩ xấu xa nào cả.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đổng Uyển Ngâm vừa cảm thấy thoải mái hơn nhưng lại vừa thấy có gì đó tiếc nuối đến kỳ lạ.
Đổng Uyển Ngâm lập tức thu lại suy nghĩ kỳ quặc đó, nhanh chân bước tới phía giường, dưới sự hướng dẫn của Sở Phàm cô liền nằm sấp xuống giường, kéo chiếc áo choàng xuống dưới phần thắt lưng.
Bời vì nằm sấp cho nên ngoài tấm lưng ngọc ngà mịn màng ra thì Sở Phàm cũng không nhìn thấy được gì khác cả.
Nhưng cho dù chỉ có như vậy thôi thì người đàn ông bình thường tuyệt đối không thể nào kìm chế được, bởi sức quyến rũ của Đổng Uyển Ngâm thực sự quá mạnh, đừng thấy rằng khuôn mặt Sở Phàm điềm tĩnh như vậy nhưng thực chất trong lòng anh đã sớm lẩm bẩm không ngừng pháp môn của “Thuật Thổ Nạp” rồi.
Nếu không thì, chắc chắn anh sẽ làm chuyện xấu hổ mất.
Anh lấy ra bọc kim bạc đã chuẩn bị từ trước, và lấy ra sáu chiếc kim mảnh nhất và dài nhất, sau khi dùng đèn cồn để khử trùng thì anh bắt đầu bình tĩnh châm những chiếc kim bạc vào sáu điểm tử huyệt sau lưng Đổng Uyển Ngâm theo một thứ tự kỳ lạ.
Nhưng nếu như người hiểu về thuật châm cứu ở đó, quan sát kỹ lưỡng sẽ phát hiện thực ra những vị trí Sở Phàm châm kim vào không hẳn là tử huyệt mà là sáu điểm huyệt khác chỉ lệch một chút xíu mà thôi.
Những huyệt đạo này không phải nằm trong hệ thống huyệt đạo trên cơ thể con người như nhiều người vẫn biết, mà những huyệt này là huyệt bán sinh sẽ chỉ hiện ra ngay sát tử huyệt sau khi người bệnh mắc một số bệnh nào đó.
Cũng giống như bảy bước khi rắn độc chưa phát ra thì phải có thuốc giải độc vậy.
Sở Phàm đâm kim vào đó nếu như chứng bệnh mà Đổng Uyển Ngâm mắc phải giống như suy đoán của anh thì lưng của cô sẽ xuất hiện một hình vật tổ ma quỷ rất kinh khủng.
Nếu bệnh cô mắc phải không đúng với chứng bệnh mà Sở Phàm suy đoán thì sẽ không có phản ứng gì cả.
Nói cách khác thì lần này Sở Phàm châm kim thực chất như một phen đánh cược.
Nếu như Đổng Uyển Ngâm không mắc phải căn bệnh đó thì sau lưng cô vốn dĩ không hề có huyệt bán sinh.
Sáu mũi kim này được châm vào người tuy không gây tổn thương cho cơ thể con người nhưng vì châm vào sát huyệt tử cho nên sẽ mang đến cảm giác đau đớn cực độ.
Quả nhiên sau khi châm xong sáu kim này thì đột nhiên cơ thể Đổng Uyển Ngâm run lên dữ dội, khuôn mặt đang áp lên gối của cô bỗng nhiên tái nhợt cắt không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người.
Có thể tưởng tượng rằng lúc này Đổng Uyển Ngâm đang chịu đựng sự đau đớn khủng khϊếp đến cỡ nào, nhưng cô không hề phát ra âm thanh kêu than nào cả, sự kiên cường này khiến cho Sở Phàm có phần nể phục.
Sau vài phút, vùng da xung quanh sáu nốt kim châm đột nhiên hiện lên một hình mặt quỷ đen xì.
Ánh mặt Sở Phàm ngưng lại, anh lập tức rút điện thoại ra chụp lại hình mặt quỷ đó, sau đó rút dần đám kim bạc đó ra.
Sau khi cây kim cuối cùng được rút ra, cả cơ thể Đổng Uyển Ngâm gục xuống, cô nằm thẳng xuống giường toàn thân mồ hô toát ra ướt đẫm giống như vừa mới bò lên từ dưới nước lên vậy.
“Sở…Sở Phàm, đã chẩn đoán được chưa?”, Đổng Uyển Ngâm thở hổn hển, cô nói một cách khó khăn.
Sở Phàm cau mày, đưa điện thoại ra: “Chị nhìn cái này đi”.
Đổng Uyển Ngâm đón lấy điện thoại, khi nhìn thấy khuôn mặt quỷ xuất hiện phía sau lưng mình thì khuôn mặt xinh đẹp của cô đột nhiên tỏ ra kinh hãi vô cùng.