Chàng Rể Phi Thường

Chương 255: Cút càng xa càng tốt




“Em…Em về phòng nghỉ ngơi một lát. Buổi trưa em không ăn cơm đâu, mọi người không cần đợi em”.

Chưa kịp để Sở Phàm lên tiếng, Trần Mộng Dao liền quay đầu, bước chân lảo đảo đi về phòng.

Kiều Tuyết đi ra từ phòng bếp, nhìn theo bóng Trần Mộng Dao với ánh mắt lo lắng.

“Cậu không đi xem thế nào à?” Cô hỏi.

“Không cần”.

Sở Phàm lắc đầu, trầm giọng nói: “Dao Dao đã không còn cảm giác gì với người nhà họ Trần từ lâu rồi. Cô ấy như vậy là vì nhất thời không biết phản ứng ra sao mà thôi. Cô ấy sẽ trở lại bình thường nhanh thôi”.

Anh chắc nịch như vậy là bởi vì ban đầu anh cũng khóc lóc như thế nhưng sau khi từ cao ốc Thiên Môn trở về anh đã cảm giác như được giải thoát.

“Thế tôi để đồ ăn của Dao Dao trong hộp giữ nhiệt, chúng ta ăn trước nhé”, Kiều Tuyết cười, nhẹ nhàng nói.
Biết rằng Trần Mộng Dao nấu ăn rất bình thường nên khi Kiều Tuyết đứng bên cạnh xem cô nấu thì cũng tiện làm luôn vài món để tránh đến lúc lại không có gì ăn.

Sở Phàm cầm lấy bát cơm Kiều Tuyết đưa, vừa ăn cơm vừa ngẫm nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Bây giờ chuyện của cao ốc Thiên Môn đã kết thúc, Sở Vân vẫn đang bị nhốt trong kho đợi đội chấp pháp của nhà họ Sở tới bắt giữ.

Còn một tuần nữa là tới sinh nhật của ông nội thì đúng thời điểm đó đội chấp pháp cũng sẽ tới vậy nên Sở Phàm chắc sẽ trở về nhà họ Sở cùng với họ.

Nhân cơ hội này chắc anh sẽ có thể tìm hiểu được về tình hình của những người thừa kế khác hiện nay. Ít nhiều gì anh cũng đã có sự chuẩn bị.

Buổi chiều, Trần Mộng Dao đã trở lại bình thường, cô đang vừa ăn cơm vừa nói chuyện về giới thời trang với Kiều Tuyết. Sở Phàm chào hai cô gái rồi đi thẳng tới cao ốc Thiên Môn.
Cậu chủ, vừa nãy có người tới tìm cậu”.

Vừa tới văn phòng thì bác Đinh đã bước vào nói.

“Ai tìm cháu thế?” Sở Phàm nghi hoặc hỏi.

“Là người quen”.

Bác Đinh nở nụ cười, chợt hướng ra ngoài vỗ tay vài cái thì hai bóng người co ro cúm rúm theo sau hai người bảo vệ bước vào.

Vừa nhìn thấy hai người này thì Sở Phàm chợt thấy vui vẻ vô cùng.

Hóa ra người tới tìm anh lại là hai vợ chồng Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc.

Lại nghĩ hồi xưa hai người này coi kinh anh, suốt ngày cười nhạo chế giễu anh hơn nữa còn âm thầm xúi giục Trần Mộng Dao cắm sừng anh rồi sau đó lại còn muốn biến Trần Mộng Dao thành công cụ kiếm tiền, nhất là Bạch Ngọc Lan, con người này đã làm tổn thương Trần Mộng Dao không ít lần.

Vậy nên lúc nhìn thấy hai con người này Sở Phàm không có chút cảm tình nào hết, dù chỉ là một ly trà anh cũng không mời.
“Đã lâu không gặp hai người. Lần này tới đây chắc vì chuyện của Trần Mộng Vũ nhỉ?” Sở Phàm ngả người về sau, thư thả ngồi lên chiếc ghế bằng da thật, nhưng lại toát lên một vẻ uy nghi.

Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc nhìn nhau một cái rồi nuốt nước bọt một cách khó nhằn.

Trước khi tới đây quả thật là họ muốn đòi công bằng cho Trần Mộng Vũ nhưng đến khi họ vào cao ốc Thiên Môn và nhìn thấy kiến trúc uy nghi lộng lẫy trong cao ốc thì sự tức giận trong lòng họ lại được thay thế bằng cảm giác kinh ngạc.

Ai mà ngờ được rằng cái tên ăn nhờ ở đậu tại nhà họ ba năm lại là cậu chủ của một gia tài đồ sộ thế này chứ!

Họ quả thật là có mắt như mù. Nếu ban đầu vun đắp cho Trần Mộng Vũ và Sở Phàm thì giờ có phải họ là chủ nơi này rồi không?

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc trong lòng không ngừng dấy lên một cảm giác hối hận.
Còn bây giờ họ nghe thấy câu hỏi của Sở Phàm thì vô thức xua tay nói: “Cậu Sở đừng hiểu lầm, chúng tôi đã nghe ngóng kỹ rồi. Kẻ sát hại Mộng Vũ là vệ sĩ của gia chủ nhà họ Quan, không liên quan gì đến cậu hết”.

“Lần này chúng tôi tới đây cũng không phải là để đòi công bằng cho Mộng Vũ…”

“Có điều dù gì ngày xưa cậu với Mộng Vũ cũng là vợ chồng, giờ Mộng Vũ đã mất, Mộng Dao thì đoạn tuyệt quan hệ với chúng tôi. Hai kẻ già này rất cô đơn và khổ tâm, những ngày tháng sau này biết phải sống làm sao!”

Bạch Ngọc Lan nói với vẻ bi thương thảm thiết, hai tay không ngừng dụi mắt khiến khóe mắt đỏ hoe cứ như đau lòng lắm vậy.

Sở Phàm vừa nghe thì biết tỏng hai vợ chồng nhà này đến để làm gì.

Anh gật gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi, ý là muốn tôi chu cấp cho cuộc sống sau này của ông bà, dù sao tôi cũng nhiều tiền như thế hai ông bà ăn uống ngủ nghỉ đi lại có hết bao nhiêu đâu đúng không?”
“Đúng thế, ý chúng tôi chính là như vậy. Ôi dào, cậu Sở đúng là nể tình cũ quá đi! Ngày trước chúng tôi đúng là có mắt như mù, cậu đừng chấp chúng tôi nhé!”

Bạch Ngọc Lan lập tức nịnh nọt, cười giả lả nói.

Ai ngờ được ngay sau đó Sở Phàm bỗng cười lạnh lùng nói: “Đúng là tôi nhiều tiền nhưng tại sao tôi phải tốn tiền cho các người nhỉ? Tôi nuôi chó nó còn biết vẫy đuôi chứ nuôi hai ông bà thì ông bà làm gì cho tôi?”

Nghe tới đây nụ cười trên gương mặt Bạch Ngọc Lan sựng lại.

Trần Thủ Quốc đứng bên cạnh sắc mặt cũng khó coi không kém, ngẩng đầu nhìn Sở Phàm nói: “Sở Phàm, tôi thừa nhận là ban đầu nhà chúng tôi đối xử với cậu không tốt lắm nhưng chí ít thì cũng cho cậu đủ ăn đủ mặc”.

“Nếu không có chúng tôi cậu chết đói từ lâu rồi. Bây giờ nhà họ Trần chúng tôi suy vong, hai đứa con gái của chúng tôi cũng rời bỏ chúng tôi vì cậu. Bây giờ bảo cậu nuôi dưỡng chúng tôi những ngày tháng về già chẳng phải là đương nhiên hay sao?”
“Không tốt lắm?”, Sở Phàm vừa nghe câu này thì suýt phá lên cười.

Đâu phải là “không tốt lắm”, có mà tồi tệ trần đời thì có.

Tuy họ cho anh cái ăn nhưng thời gian anh ở nhà họ Trần anh cũng phải nấu cơm rửa bát, lau nhà gập chăn. Suốt ba năm đằng đẵng có bao giờ anh dám trốn làm đâu? Hơn nữa anh còn phải chịu sự sỉ nhục và nhạo báng của cả nhà họ.

Những ngày tháng sống không bằng chó này nếu là người khác chắc không chịu nổi từ lâu. Ấy vậy mà anh đã cắn răng chịu đựng suốt ba năm.

Vậy nên dù đứng từ góc độ nào mà nói anh đã không còn nợ nhà họ Trần bất cứ thứ gì nữa rồi.

“Được rồi, tôi không rảnh phí thời gian với hai người. Bác Đinh, tiễn khách đi”, Sở Phàm ngừng nghĩ ngợi, phẩy tay hờ hững nói.

Bạch Ngọc Lan lập tức thay đổi sắc mặt, đang định cầu xin tiếp thì bác Đinh đã vỗ tay ra hiệu cho bảo vệ lôi họ ra, bất chấp họ đang khóc lóc kêu gào.
Một lát sau, bảo vệ quay lại báo cáo rằng Bạch Ngọc Lan đang khóc lóc lăn lộn trước cổng cao ốc không chịu rời đi. Họ đã ngăn lại nhưng còn bị Bạch Ngọc Lan cắn.

Sở Phàm thở dài một hơi, tỏ rõ sự bất lực.

Đúng là mẹ nào con nấy. Bạch Ngọc Lan và Trần Mộng Vũ đều không phải loại người dễ đối phó.

Bây giờ anh vừa mới ổn định lại trật tự của cao ốc Thiên Môn, nếu như lúc này Bạch Ngọc Lan ở đó nói xằng nói bậy, bịa đặt về anh thì chẳng phải sẽ khiến người khác ở cao ốc Thiên Môn có thành kiến với anh hay sao?

Nghĩ tới đây Sở Phàm bèn nói: “Cho họ một chút tiền bảo họ cút càng xa càng tốt”.

Bác Đinh cũng thấy làm thế này sẽ tốt hơn. Dù sao Sở Phàm có thấy tủi thân thế nào đi nữa thì anh cũng đã ở nhà họ Trần suốt ba năm, hơn nữa Trần Mộng Dao cũng do Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc nuôi nấng trưởng thành.
Không thể phủ nhận điều này được.