Chàng Rể Phi Thường

Chương 251: Nhà họ Lý ngạo mạn




Anh ta có người thân tốt nhất trên đời này nhưng tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với gia đình anh ta như vậy? Đầu tiên là cướp đi bố mẹ anh ta, sau đó là hại chị gái anh mắc phải thứ bệnh quái dị đó.

Mỗi lần nhìn thấy Đổng Uyển Ngâm cắn môi đến bật máu cũng không thể chịu đựng được cơn đau đó là anh ta lại thấy chán ghét bản thân mình vô dụng khi không thể chia sẻ cho cô một chút gánh nặng.

Bên cạnh đó, Sở Phàm đang ngồi trên xe trầm ngâm suy nghĩ.

Thật ra vào giây phút đầu tiên khi bắt gặp Đổng Uyển Ngâm tại phòng đấu giá, anh đã thấy cô gái này có gì đó kỳ lạ nhưng lúc ấy khoảng cách xa, hơn nữa Trần Mộng Dao còn ngồi bên cạnh nên anh không dám nhìn nhiều.

Hôm nay sau khi tiếp xúc gần thì cuối cùng anh có thể chắc chắn rằng Đổng Uyển Ngâm quả thật mắc phải một căn bệnh kỳ quái nào đó.
Ban đầu khi anh học Y với Quỷ Cốc hình như đã bắt gặp loại bệnh này trong một quyển sách cổ nào đó nhưng không còn nhớ rõ nữa. Vì vậy nên mấy hôm nay anh phải về chỗ ở Quỷ Cốc trước đó để tìm lại đống sách ấy.

Còn về Đổng Uyển Ngâm, anh chắc chắn cô gái này sẽ tới tìm anh trong ba ngày tới.

Bởi vì trên thế giới này chẳng có ai là không muốn được sống cả!

Mấy dòng họ tiếp theo có vài nhà thực lực ngang với nhà họ Đổng. Lúc ấy họ lựa chọn dừng hợp tác với cao ốc Thiên Môn cũng vì nghĩ cho lợi ích của dòng họ.

Sở Phàm cũng không làm khó họ mà chọn tiếp tục hợp tác với họ.

Vẫn còn một số dòng họ thực lực không mạnh như nhà họ Đổng, chỉ mới gặp chút sóng gió đã sợ rủi ro, sợ hãng hàng không của cao ốc Thiên Môn phá sản nên mới tự cho rằng quyết định sáng suốt là dừng hợp tác.
Khi ký lại hợp đồng với họ chắc chắn Sở Phàm đã sửa đổi một chút các điều khoản tương ứng. Những dòng họ đó cũng không dám tỏ ý bất mãn gì, lần lượt ngỏ ý thuận theo cậu chủ.

Dòng họ cuối cùng là nhà họ Lý, đương nhiên cũng chỉ là miễn cưỡng chen chân được vào mà thôi.

Nghe nói chuyện làm ăn của dòng họ này có liên quan tới khai thác đá quý. Khai thác đá quý tuy là dễ giàu nhưng rủi ro và đầu tư cũng rất lớn, đặc biệt là những nơi có khoáng sản, dòng họ nào mà chẳng là hổ dữ với sói đói?

Nhà họ Lý muốn khai thác được đá gốc từ chỗ chúng một cách yên ổn thì đương nhiên phải nhả ra một miếng bánh khổng lồ nếu không thì đừng nói tới đá, ngay cả người làm ăn cũng có khi phải một đi không trở về.

Khi chiếc Rolls Royce đi tới trước cổng nhà họ Lý, Sở Phàm vừa xuống xe thì đã nghe thấy một giọng nói thốt lên kinh ngạc.
“Sở Phàm?! Sao mày lại tới đây?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Sở Phàm liền quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra người đang gọi tên anh là Trần Văn Kiệt – người mà anh đã lâu không gặp.

Lúc đó anh ta đang đẩy một chiếc xe lăn và người ngồi trên chiếc xe lăn đó là bà Trần năm đó từng vang bóng một thời.

Chỉ có điều là bây giờ bà Trần đã yếu lắm rồi, có lẽ là cũng gần đất xa trời. Nếu đã như vậy bà ấy không ở nhà nghỉ ngơi đi, sao còn ra đây làm gì?

Sở Phàm đang ngờ vực thì bà Trần quay đầu nhìn anh một cái, trong ánh mắt vẩn đục của bà bỗng toát ra sự hận thù sâu sắc.

“Sở Phàm, không ngờ lại là cậu!”

Bà Trần nghiến răng nghiến lợi chửi bới: “Là cậu, là cậu đã hủy hoại nhà họ Trần, là cậu đã làm hại tất cả người nhà họ Trần chúng tôi. Kể cả tôi có về với đất thì nhất định cũng sẽ không tha cho cậu!”
Sở Phàm cười nhạo một tiếng, nhún vai nói: “Bà nói hơi quá rồi đấy. Lúc tôi làm cháu rể nhà bà bà cũng có thèm đoái hoài tới tôi đâu? Hơn nữa các người ức hϊếp Mộng Dao đâu có ít gì?”

“Nếu không phải nể tình năm đó các người cho tôi ăn, để tôi sống đến bây giờ thì tôi đã sớm diệt sạch cả nhà họ Trần rồi. Các người còn có cơ hội mà trả treo sao?”

“Cậu!!”

Bà Trần trợn trừng hai mắt, ưỡn ngực lên như thể không tài nào thở nổi nữa.

Nhưng Sở Phàm không có một chút áy náy nào.

Cái gia đình tàn độc này, không những vô ơn mà còn năm lần bảy lượt hãm hại Mộng Dao. Mối thù này sớm đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Anh không giải quyết tận cùng đã là nể tình họ lắm rồi.

“À đúng rồi, hôm nay các người tới đây có chuyện gì sao?”, Sở Phàm nghi hoặc hỏi.
“Liên quan quái gì đến mày. Đừng nghĩ là bây giờ mày có tư cách để cười nhạo chúng tao. Mày cũng không tốt hơn chúng tao là bao đâu!”, Trần Văn Kiệt đứng bên cạnh lạnh lùng nói.

Với địa vị và quan hệ của họ ở khu Tinh Yên thì những chuyện xảy ra trong thời gian này họ không được biết sớm.

Ví dụ như bây giờ tin tức mà họ nhận được mới đên đoạn là Sở Phàm vừa bị cướp quyền, Sở Vân lên nắm quyền cao ốc Thiên Môn. Vì vậy bây giờ gặp Sở Phàm, họ vẫn nghĩ Sở Phàm vì muốn giành quyền nên mới qua đây lôi kéo nhà họ Lý.

“Được thôi, tôi cũng không rảnh hỏi chuyện của mấy người.”

Sở Phàm lạnh lùng cười, anh cũng không muốn dây dưa gì với người nhà họ Trần nữa.

Anh nhìn đồng hồ mà không ngừng cảm thấy kỳ lạ. Trước khi anh tới anh đã cho người báo với nhà họ Lý rồi. Thông thường mà nói người phụ trách nhà họ Lý đáng lẽ nên ở đây đợi anh, nhưng sao bây giờ chẳng thấy ai?
Đúng lúc anh định bảo người liên lạc với chủ nhà họ Lý thì cổng nhà họ Lý cuối cùng cũng mở ra.

Hai bóng người dựa vào nhau bước từ trong ra, Sở Phàm chỉnh lại trang phục, đang định chào hỏi thì đứng hình ngay giây phút nhìn thấy hai người kia.

“Trần Mộng Vũ?!”

Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Mộng Vũ, Sở Phàm không còn cảm thấy lòng mình dậy sóng nữa nhưng vẫn rất ngạc nhiên.

Một thời gian chưa gặp, lúc này Trần Mộng Vũ đang kề vai bên một người đàn ông trông còn lớn tuổi hơn cả bố cô ta, vẻ mặt đầy thẹn thùng và thỏa mãn của một cô người tình bé nhỏ.

Ắt hẳn trước đó không lâu hai người đã làm chuyện gì đó không tiện nói cho lắm.

Còn Trần Mộng Vũ vừa thấy Sở Phàm thì gương mặt xinh đẹp bỗng lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng ngay sau đó liền cười vẻ vui trên nỗi đau khổ của người khác.
“Sở Phàm, sao mày lại tới đây?”, Trần Mộng Vũ hỏi.

Trần Văn Kiệt đứng bên cạnh lập tức nói: “Mộng Vũ, thằng ranh này nhất định là tới tìm chủ nhà họ Lý để hợp tác. Hiện giờ nó bị cái người tên là Sở Vân đuổi khỏi cao ốc Thiên Môn rồi, chắc chắn muốn tới để lôi kéo thế lực sau đó đi trả thù. Đúng thật là hão huyền!”

“Thì ra là như vậy. Vậy anh cứ đợi ở đây đi chứ anh yêu nhà tôi đang bận. Anh ấy phải tiếp nhà họ Trần chúng tôi đã”.

Trần Mộng Vũ cười lạnh lùng, vẻ mặt đầy đắc ý rồi ôm lấy người đàn ông bên cạnh hôn vào môi ông ta một cái rồi nói: “Anh yêu, anh họ và bà nội của em tới rồi, anh mau đưa họ vào phòng nghỉ đi. Sức khỏe của bà em không được tốt”.

Lý Trường Xuân vừa nghe xong thì liền nói: “Đương nhiên rồi, mau đưa bà vào nghỉ đi”.
“Vậy phiền cháu rồi Trường Xuân”. Bà Trần vừa nghe đến đó thì lập tức cười xởi lởi nói.

Nghe xong nét mặt Sở Phàm thoáng qua một tia kinh ngạc.

Người đàn ông tên Trường Xuân này chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Lý. Ông ta đã sắp 70 tuổi rồi, gọi bà Trần là chị còn thấy chối vậy mà giờ ông ta gọi là “bà nội”, quan trọng là bà Trần còn đồng ý như kiểu đương nhiên phải thế.

Quả đúng là một kẻ dám gọi còn một kẻ dám đáp.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ những thứ này. Sở Phàm tiến lên trước một bước nói: “Chủ nhà họ Lý, tôi là Sở Phàm. Chắc hẳn trước đó đã có người liên hệ với ông. Chúng tôi…”

“Mày điếc hay mày mù thế hả?”

Không ngờ là Sở Phàm còn chưa dứt lời thì Lý Trường Xuân đã cau mày lạnh nhạt quát tháo.