“Anh nói sao cơ?”
Hứa Uyển Thu vẫn còn đang kinh ngạc về sự thay đổi tình hình thì Sở Phàm đã ôm chặt lấy eo cô, dứt khoát quay người không chút do dự lao thẳng vào bức tường kính cạnh hành lang đạp vỡ kính mà nhảy xuống.
“Á!”
Hứa Uyển Thu hét lên một tiếng chói tai, cô ôm chặt lấy Sở Phàm, trong lòng thầm nghĩ lần này thực sự chết chắc rồi, đây hẳn là tầng hai mươi cơ mà, người bình thường mà nhảy từ độ cao này xuống thì làm gì còn sống nổi nữa.
Nhưng mà đợi một lúc lâu mà cô vẫn chưa thấy cảm giác đau đớn khi rơi mạnh xuống đất.
Cô tò mò mở mắt ra mới phát hiện rằng Sở Phàm dùng một tay ôm cô, còn một tay bám vào dây sắt của những máy điều hoà, rồi trượt xuống từng tầng từng tầng một.
Sài Tiến chạy lại bên cạnh hành lang nhìn xuống, ông ta chỉ biết lắc đầu thở dài nói: “Cậu hai đúng là anh hùng đấy, cách này mà cậu ấy cũng nghĩ ra được, được đó”.
Sau đó ông ta liếc mắt sang Minh Khê đang đứng bên cạnh, mỉm cười nói: “Minh Khê, lần này cô làm rất tốt, từ nay về sau cô sẽ trở thành cánh tay đắc lực của cậu ba, trước đây cậu hai đối đãi với cô như thế nào thì giờ cậu ba sẽ đối xử với cô gấp cả trăm lần như thế.”
Minh Khê mỉm cười: “Cảm ơn bác Sài, đây là việc tôi nên làm mà, nhưng tiếc là lại không bắt được cậu hai”.
“Không cần đâu”.
Sài Tiến khẽ lắc đầu nói: “Lần này có một chuyện cô đã làm thành công nhất đó chính là nói lại với cậu ấy về chuyện bữa tiệc, với tính cách của cậu hai thì cậu ấy chắc sẽ tới còn chúng ta chỉ việc ngồi ôm cây đợi thỏ mà thôi”.
Dứt lời, ông ta cũng không nói thêm gì nữa, rồi lập tức dẫn người rời khỏi đó.
Tình hình ở đây sớm đã thu hút sự chú ý của toàn bộ nhân viên trong công ty, chỉ tiếc là vì sợ bà chủ Minh Khê này mà họ không dám lại gần, càng không dám nghe lén cuộc nói chuyện của những người đó.
Nhưng đến giây phút bọn họ nhìn thấy Sở Phàm ôm lấy Hứa Uyển Thu nhảy từ cửa sổ xuống dưới thì tất cả mọi người đều bàng hoàng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, hai người họ tại sao lại nhảy lầu thế?”
Một số nhân viên quen biết với Hứa Uyển Thu kinh ngạc nói.
“Không biết nữa, còn đám người kia là ai, hình như bọn họ rất thân thiết với sếp thì phải.”
“Có lẽ nào người đàn ông dẫn đầu kia lại chính là chồng của sếp không, bởi vì sếp và bạn trai của Uyển Thu thân thiết quá cho nên ông ta mới đến để đánh ghen nhỉ?”, có người đưa ra một suy đoán táo bạo.
“Vậy anh ta bị đánh ghen thì tại sao lại phải nhảy lầu chứ, hơn nữa còn kéo theo cả Uyển Thu, tên này đúng là điên thật rồi, loại đàn ông tồi!”, một nhân viên nữa đau lòng mà chửi.
Trong chốc lát, cả công ty bỗng vang lên những tiếng mắng chửi.
Khi Sở Phàm đang buông tay trượt dần xuống dưới thì đột nhiên cảm giác ngứa ngáy ở mũi, anh hắt hơi liên tiếp mấy cái khiến Hứa Uyển Thu sợ hãi mà ôm chặt lấy anh chỉ sợ nhỡ Sở Phàm tuột tay mà ngã xuống thôi.
Một lúc sau, bọn họ đã di chuyển từ độ cao tầng hai mươi xuống tới khoảng tầng mười, chỉ cần một lúc nữa thôi là có thể xuống tới mặt đất.
“Sở Phàm, em gặp phải anh thật là xui xẻo quá!”, Hứa Uyển Thu dựa vào vai Sở Phàm, mắt cô đỏ hoe nói.
Sở Phàm cũng chỉ biết cười mếu, anh không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Ai biết sếp của Hứa Uyển Thu lại là Minh Khê chứ, hơn nữa còn vừa nhìn đã nhận ngay ra anh, xem ra thì anh không biết cách nguỵ trang nếu không thì sao có thể bị bại lộ một cách dễ dàng như vậy được.
Cuối cùng thì hai người đã an toàn đáp đất, khu vực này ít người qua lại cho nên không hề có người phát hiện ra bọn họ xuống bằng cách nào.
Sở Phàm cũng không dám chậm trễ nữa, anh kéo Hứa Uyển Thu lên một chiếc taxi cạnh đó để nhanh chóng trở về ngôi nhà trên thuyền kia.
Để đảm bảo an toàn, dọc đường họ đã đổi vài chiếc taxi vì sợ bị người khác theo dõi.
Khi trở về thuyền, Hứa Vạn Sơn đã đứng đó chờ từ trước rồi.
Hứa Uyển Thu tính tình nóng vội, cô nhanh miệng kể một mạch chuyện vừa xảy ra hôm nay.
Hứa Vạn Sơn nghe xong, sắc mặt dần dần trầm xuống: “Xem ra thì những lo lắng lúc trước không hề sai, những cấp dưới trước đây của cậu hiện giờ đều bị thao túng rồi.”
“Đây là chuyện hoàn toàn bình thường, tôi không hề trách bọn họ”, Sở Phàm cười khổ, bất lực nói.
Trong số những người thừa kế thì đều phân chia phe phái, còn trong mắt của những cấp dưới kia thì chẳng qua chỉ là khác biệt giữa cậu hai và cậu ba thôi, vì đều là con cháu nhà họ Sở cả, có gì khác nhau đâu.
Đối với bọn họ mà nói thì điều đó đâu có bị coi là phản bội.
Hứa Vạn Sơn không đôi co vấn đề này với Sở Phàm mà hỏi luôn: “Vậy bước tiếp theo cậu định làm thế nào?”
Sở Phàm suy nghĩ một lát, biểu cảm trên khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc: “Cho dù có làm thế nào đi nữa thì buổi tiệc tối hôm nay tôi nhất định phải tham dự”.
Vừa nghe được lời này thì Hứa Uyển Thu có hơi tức giận, Sở Vân đã biết anh chưa chết thì đương nhiên sẽ càng đề phòng anh hơn, vậy mà anh vẫn còn muốn đi chui đầu vào rọ thì đúng là phí công những ngày qua cô đã hầm canh gà cho anh.
Tuy nhiên còn chưa kịp để cô lên tiếng thì Hứa Vạn Sơn đã ngăn cô lại.
“Tôi cũng nghĩ như vậy”, Hứa Vạn Sơn cười nhìn Sở Phàm nói.
Tuy thời gian tiếp xúc với Sở Phàm chưa lâu, nhưng với cương vị là một cảnh sát thì sở trường của anh ta chính là quan sát để hiểu rõ một con người.
Tính cách của Sở Phàm anh ta không hẳn hoàn toàn hiểu rõ, nhưng ít nhất thì cũng đã hiểu được tương đối rồi.
Buổi yến tiệc hôm nay chắc chắn sẽ trở thành một cạm bẫy, nhưng ở đó còn có Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết và cả bác Đinh làm mồi nhử khiến Sở Phàm không thể không quan tâm, vậy thì sao anh lại có thể không đến được?
“Vậy thì cậu muốn đến đó như thế nào?”, Hứa Vạn Sơn lại hỏi tiếp.
“Cứ đến thẳng đó, giờ cũng chẳng có gì cần giấu giếm nữa.” Ánh mắt Sở Phàm trầm ngâm, anh chậm rãi nói.
Nếu Sở Vân đã biết anh chưa chết, hơn nữa còn chuẩn bị trở về vậy thì cậu ta sẽ đề phòng anh một cách kỹ lưỡng hơn.
Như vậy thì dù có cải trang kỹ đến đâu để che giấu thân phận cũng chẳng ích gì, thế thì chi bằng đường đường chính chính đến đó, trực tiếp đối mặt một lần với cậu ta.
“Thôi em thực sự chẳng có kỳ vọng gì ở anh nữa rồi.”
Hứa Uyển Thu đứng bên cạnh nghe thấy những lời này thì đột nhiên người mềm nhũn lại nằm vật ra giường như một quả bóng bị xì hơi, toàn thân cô chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Nhưng Hứa Vạn Sơn lại có một suy nghĩ khác.
Nếu theo lời của Sở Phàm nói thì nếu nhà họ Sở nghiêm cấm những người kế thừa không được làm hại lẫn nhau, vậy thì hôm nay cậu ấy quang minh chính đại đến đó biết đâu lại có kỳ tích thì sao.
Bởi vì ở đó có rất nhiều đại diện của các dòng họ và quan khách, nếu Sở Vân dám ra tay làm hại Sở Phàm trước mặt mọi người thì với quan hệ rộng của nhà họ Sở chắc chắn sẽ biết được thông tin này.
Đến lúc đó thì hình phạt mà Sở Vân phải chịu chắc chắn sẽ không tệ hơn cái chết là bao, cho nên cách này của Sở Phàm tuy có vẻ liều lĩnh nhưng thực tế lại là cách thích hợp nhất.
“Thật không hiểu nổi các anh đang nghĩ gì nữa, em không thèm xen vào chuyện của các anh nữa, em phải đi làm đây.”
Hứa Uyển Thu hừ một tiếng rồi quay người rời khỏi căn nhà thuyền.
Bởi vì mối quan hệ giữa cô và Sở Phàm cho nên chắc chắn là công việc của cô sẽ khó mà giữ được, vì vậy tìm một công việc mới đương nhiên là nhiệm vụ cần thiết hiện tại.
Sở Phàm đưa mắt nhìn theo bóng cô bé rời đi, sau đó bắt đầu bàn bạc với Hứa Vạn Sơn về chi tiết hành động cho buổi tối hôm nay.
Hứa Vạn Sơn với tư cách là đại đội trưởng của cục cảnh sát, cho nên anh có nhiều kinh nghiệm về phương diện bố trí hành động, bây giờ mới là buổi trưa, còn bảy tiếng nữa mới đến bảy giờ tối, Sở Phàm hoàn toàn có thời gian để chuẩn bị thêm.
Đến thẳng đó không có nghĩa là ngờ nghệch không làm gì cả và dấn thân vào chỗ chết, một tiếng sau Sở Phàm và Hứa Vạn Sơn chia nhau rời đi, bắt đầu kế tiến hành theo kế hoạch!