Tuy rằng tên mập đó vô cùng bình thường, nhưng vẻ ngoài như này mà là “không được đẹp trai” á? Phải nói là cực xấu mới đúng.
Hơn nữa trong yêu cầu của cô còn có một điều đó là phải bảo vệ cô bất cứ lúc nào, vậy hành động lúc này của tên mập là bảo vệ hay sao?
Nhưng trong tình huống lúc này, Thẩm Lăng Khê lại không dám nói lý với hắn, chẳng may đụng đến cơn tức giận của hắn khiến hắn không kiềm chế được thì sẽ hỏng việc mất.
Cho nên cô đành nở nụ cười gượng gạo nói: “Thực ra thì anh cũng rất được, chỉ là chúng ta không hợp nhau cho lắm.”
Sắc mặt tên mập đột nhiên thay đổi, giọng nói ảm đạm: “Lăng Khê, sao em lại phân biệt đối xử như vậy, người đàn ông ngồi dưới sân khấu xé rách váy của em, chẳng phải cũng chẳng ra sao à, đến hắn còn có thể chạm vào em thì tại sao tôi lại không thể!”
“Hay là em thấy tôi bắt giữ em nên em mới chán ghét tôi?”
Nói đến đây, tên mập đột nhiên giơ con dao dí sát vào cổ Thẩm Lăng Khê, ánh mắt hắn hằn lên sự dữ tợn.
Những người trong phòng giám sát nhìn thấy cảnh tượng đó không khỏi nín thở, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khi Sở Phàm đang tiến gần sát đến ống thông gió của phòng chờ thì chợt nghe thấy âm thanh từ chiếc đồng hồ phát ra, tim anh cũng đập thình thịch, anh ý thức được rằng mình phải nhanh chóng hành động thôi.
Thẩm Lăng Khê gật đầu một cách khó khăn nói: “Tôi không chán ghét anh gì cả, anh là fan của tôi, là người thân của tôi, đúng không nào?”
Nghe được những lời này, sự hung hãn trong ánh mắt của tên mập đã giảm đi phần nào, lúc này hắn mới nói: “Đúng vậy, tôi là người thân của em, cho nên tôi sẽ không làm hại em đâu, Lăng Khê, em đừng sợ có được không?”
“Vậy anh có thể bỏ dao xuống trước được không?” Thẩm Lăng Khê nhân cơ hội này hỏi.
“Không được!”
Tên mập đột nhiên hét lớn, đôi mắt đỏ ngầu của hắn trừng trừng nhìn những nhân viên cảnh sát đang sốt sắng hành động ở ngoài cửa: “Tôi làm như vậy cũng là để bảo vệ em, những kẻ ngoài kia đang muốn làm hại em, tất cả bọn chúng đều là người xấu!”
Nghe đến đó thì tất cả mọi người đang quan sát đều hiểu rằng tinh thần của tên mập này có thể đang bị rối loạn.
Thật không ngờ trên đời này lại có người vì theo đuổi thần tượng của mình mà khiến tinh thần trở nên rối loại, thế cũng đủ thấy được hắn si mê Thẩm Lăng Khê đến mức nào.
Nếu tinh thần hắn đã bị rối loạn thì dù có nói chuyện thêm với hắn cũng vô ích, mọi chuyện giờ đây chỉ có thể nhờ vào Sở Phàm mà thôi.
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông dáng vẻ thô kệch, mặt mũi khó coi đột nhiên xông vào phòng giám sát.
Hứa Vạn Sơn vừa nhìn thấy cậu ta lập tức nói: “Đội phó Trác, sao giờ này cậu mới tới, cậu đã đi đâu thế?”
Trác Phong nhìn Hứa Vạn Sơn bằng ánh mắt khinh thường, lạnh lùng nói: “Tôi đi đâu là việc riêng của tôi, đâu có liên quan tới một đại đội trưởng từ trên trời rơi xuống như anh chứ, anh bớt bao đồng đi nhé!”
Những lời này vừa nói ra thì trong phòng giám sát đột nhiên sặc mùi ganh ghét đố kỵ.
Những người xung quanh mới đột nhiên nhận ra rằng hóa ra vị đại đội trưởng từ trên trời rơi xuống Hứa Vạn Sơn này có mâu thuẫn với đội phó đang có cơ hội được thăng chức Trác Phong này, cho nên đám nhân viên cảnh sát kia mới không thèm quan tâm đến lời của Hứa Vạn Sơn.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng thôi, bình thường thì những nhân viên cảnh sát này có mối quan hệ khá thân thiết với Trác Phong, nếu ban đầu Trác Phong được thăng chức thì bọn họ đương nhiên cũng sẽ được lợi, kết quả là tưởng rằng lợi ích đã chắc như đinh đóng cột rồi lại bị Hứa Vạn Sơn từ trên trời rơi xuống cướp mất, điều này ai mà chịu được?
Hơn nữa, lời nói và hành động của Hứa Vạn Sơn quá thẳng thắn nên dễ làm mất lòng người khác, cho nên đám nhân viên cảnh sát này càng không cho anh ta thể diện.
Lúc này, Trác Phong mới liếc nhìn tình hình trên màn hình camera, ánh mắt lập tức nhìn vào hình ảnh Sở Phàm đang tiến lên trong ống thông gió.
Hắn ta cười chế nhạo, nhìn chằm chằm sang Hứa Vạn Sơn nói: “Đại đội trưởng Hứa, anh cũng ghê thật đấy, lại dám giao việc cứu viện này cho một người dân thường làm, còn một đại đội trường như anh lại ở trong phòng giám sát ngồi mát mẻ hưởng thụ.
“Anh nói xem nếu chuyện này để cấp trên biết được thì vị trí đại đội trưởng của anh còn ngồi được bao lâu nữa đây?”
Hứa Vạn Sơn khẽ cau mày, giọng điệu bất mãn nói: “Bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn ở đó mà lo đấu đá hục hặc, còn muốn tranh quyền đoạt lợi nữa, tôi không thể hiểu sao cậu lại có thể ngồi lên được vị trí đội phó nữa!
“Nếu tôi không đoán nhầm thì, cậu âm thầm ra lệnh cho đám người này không được nghe lệnh của tôi đúng không, chẳng trách lúc nãy tôi hỏi ai có thể làm được thì không một ai thèm đáp lời tôi cả, Trác Phong, cậu mang công việc ra làm trò đùa đấy à?”
“Này đại đội trưởng, anh đừng có ngậm máu phun người nhé, anh nói tôi ra lệnh cho họ không được nghe lệnh của anh, vậy anh lấy bằng chứng ra đây!”
Trác Phong cười chế nhạo, rồi đáp trả một cách gay gắt.
Sau đó hắn lại nói tiếp: “Còn về chuyện anh bảo tôi thích đấu đá hục hặc thì càng oan cho tôi rồi, tôi đâu có giống một số người chỉ biết ngồi đây hưởng thụ điều hòa mát lạnh rồi chỉ đạo bừa đâu, tôi sẽ dẫn các anh em của tôi đích thân ra tay, cứu người về đây!”
Vừa dứt lời, Trác Phong thản nhiên gọi hai nhân viên cảnh sát bất kỳ, hai người này rất hợp tác, lập tức đứng dậy đáp lại, điều này khiến Hứa Vạn Sơn đột nhiên cảm thấy mất mặt vô cùng.
Ngay lập tức, cả ba người rời khỏi phòng giám sát, Kiều Tuyết đứng bên cạnh không nhịn được liền lên tiếng: “Đội trưởng Hứa, đội phó Trác vừa mới đến đây, anh ta không không biết được tên mập kia đang bị rối loạn tinh thần, nếu anh ta làm bừa liệu có khiến Thẩm Lăng Khê rơi vào nguy hiểm không?”
Lời vừa nói ra khiến những người xung quanh đều dần thay đổi sắc mặt.
Hứa Vạn Sơn lúc này không còn quan tâm đến mâu thuẫn với Trác Phong nữa, anh lập tức mở máy kết nối liên lạc, anh muốn báo cho Trác Phong chuyện này để hắn không được hấp tấp mà hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động.
Nhưng Trác Phong đang ganh ghét với Hứa Vạn Sơn nên chỉ muốn giải quyết chuyện này thật nhanh chóng để chứng tỏ với cấp trên rằng hắn và Hứa Vạn Sơn ai mới là người có năng lực để ngồi vững vị trí đại đội trưởng này.
Chính vì vậy nên hắn đã vứt máy kết nối liên lạc sang một bên để không cho Hứa Vạn Sơn có cơ hội ra lệnh.
Nếu đến lúc đó hắn giải cứu thành công biết đâu Hứa Vạn Sơn lại vô liêm sỉ nhận rằng đó là công chỉ huy của anh ta, vậy thì lúc đó hắn còn biết nói sao nữa.
Còn về hai nhân viên cảnh sát kia, tuy họ biết được sự việc nhưng bây giờ họ còn đang bận lấy lòng Trác Phong cho nên sớm đã quên mất chuyện tên mập bị rối loạn tinh thần rồi, và cũng không hề nhắc cho Trác Phong biết.
Trước cửa phòng chờ, các nhân viên cấp dưới vẫn đang canh chừng ngoài cửa, chờ đợi lệnh của cấp trên.
Nhưng lúc này, một loạt âm thanh dồn dập đột nhiên vang lên phía sau họ.
Theo sau đó, Trác Phong dẫn theo hai nhân viên cảnh sát mạnh bạo đẩy họ ra, đi thẳng vào trước cửa phòng chờ.
“Đội phó Trác, sao anh lại đến đây ạ?”
Người phụ trách canh gác ở đó ngạc nhiên hỏi.
“Sao tôi lại đến đây à, tôi với tư cách là một đội phó, những chuyện như thế này chẳng phải tôi phải đi đầu hay sao? Lẽ nào các người ở đây ai cũng học cái tên Hứa đội trưởng kia, chốn ở một góc hưởng thụ rồi chỉ huy bậy à?”
Trác Phong tỏ ra nghiêm nghị nói, đột nhiên lấy được thiện cảm của các nhân viên cấp dưới.
Nhưng người phụ trách ở đó lại nói với vẻ mặt khổ sở: “Đội phó Trác, tôi không hề có ý nghi ngờ anh, chỉ là đội trướng Hứa đã dặn dò tôi phải canh chừng ở đây không cho phép bất cứ ai vào, anh xem chuyện này…...”
“Xem cái gì mà xem, mệnh lệnh của anh ta thì nghe, còn lệnh của tôi thì không nghe chứ gì? Mau cút ra cho tôi, con tin ở trong đó lâu như vậy rồi, nếu cứ kéo dài thêm nhỡ may xảy ra chuyện gì thì tính sao, cậu có gánh nổi trách nhiệm không?”
Nói xong, Trác Phong lập tức đẩy người phụ trách đó ra, dẫn theo hai viên cảnh sát xông vào bên trong.
Khó khăn lắm Thẩm Lăng Khê mới khiến tinh thần của tên mập đó ổn định lại, nhưng vừa nhìn thấy có người xông vào thì hắn lại lập tức trở nên kích động!