Nhưng nếu bởi vì chuyện này mà để những thế lực đen tối ngang ngược hoành hành, còn mình chỉ im lặng, khoanh tay đứng nhìn thì sớm muộn gì cũng bị các thế lực đen tối đó cho vào tầm ngắm!
Sở Phàm không trả lời thẳng câu hỏi của Thẩm Lăng Khê mà đáp: “Thực ra tôi cảm thấy rất lạ, tại sao cô lại cảm thấy ngờ vực về việc người khác thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ?”
“Có phải bây giờ có quá nhiều người thờ ơ vô cảm, khi có người nhiệt tình xuất hiện khiến cô cảm thấy xa lạ và bất an, cảm thấy nhất định họ có mục đích hoặc âm mưu gì đó nên mới tiếp cận cô đúng không?”
“Tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ tò mò thôi.” Thẩm Lăng Khê vội lắc đầu, nhưng Sở Phàm cũng đã nói trúng một nửa suy nghĩ trong bụng cô.
Từ vẻ bất an và lo lắng trên mặt cô, Sở Phàm cũng đã đoán ra câu trả lời, nhưng anh cũng mặc kệ, nói: “Vậy tôi nói cho cô biết câu trả lời nhé.”
Nói xong, anh trở nên nghiêm túc: “Nếu như trời tối thì phải mò mẫm để tồn tại, nếu như cảm nhận được sự nguy hiểm thì phải giữ được sự bình tĩnh, nếu như thấy bản thân mình không giỏi thì nên ẩn mình đi.”
“Nhưng đừng vì quen với bóng tối mà bao biện cho bóng tối, đừng vì sự hạn hẹp nông cạn của mình mà đắc ý, đừng cười nhạo những người dũng cảm hơn, nhiệt tình hơn mình.”
“Chúng ta có thể tự ti, coi mình là hạt bụi nhưng đã sống thì đừng để người khác ghét mình!”
Khoảnh khắc Sở Phàm nói dứt lời, Thẩm Lăng Khê đã sững sờ từ bao giờ.
Những lời nói của Sở Phàm giống như là một cao dao sắc cắt thẳng vào sự ngờ vực và bất an của cô thành những mảnh vụn.
Đúng thế, rõ ràng Sở Phàm chỉ thấy ngứa mắt với những gì Tần Chí Thâm làm nên mới ra tay giúp đỡ bọn cô.
Anh không hề yêu cầu báo đáp, vậy mà cô lại nghi ngờ thân thế của anh, nghi ngờ anh làm như thế là có động cơ và mục đích khác!
Thậm chí còn cố tình giả vờ đến gần Sở Phàm để thăm dò anh.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, cô làm thế có khác nào kẻ sống trên đời mà bị người ta ghét chứ?
Bởi vì sợ hãi trước thế lực đen tối, không dám phản kháng lại, bởi vì sợ bị báo thù nên im lặng, cuộc sống như vậy mới là sai trái!
Nhưng từ khi nào cô đã coi lối sống sai trái này trở thành chân lý vậy?
“Tôi hiểu rồi, xinh lỗi anh, Sở Phàm. Là do tôi nghĩ người khác xấu xa nhưng không ngờ rằng người xấu xa lại là chính bản thân mình!” Thẩm Lăng Khê dường như ngộ ra, giọng điệu cũng dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Đúng lúc này MC trên sân khấu đang tuyên bố: “Xin chào tất cả quý vị và các bạn. Tiếp theo đây tôi xin mời nhóm nhạc mà mọi người đã mong ngóng từ lâu, sẽ biểu diễn cho mọi người một tiết mục để cổ vũ cho những nam thanh nữ tú tham gia cuộc tuyển chọn Idol ngày hôm nay!”
Vừa dứt lời, trên sân khấu vang lên tiếng nhạc vô cùng sôi động.
Cùng lúc ấy, ở sau cánh gà, Liễu Thất Nguyệt và Sở Khả Khả đang lo lắng, nói: “Rốt cuộc chị ấy đi đâu rồi? Điện thoại cũng không mang theo, rõ ràng chị ấy bảo là đi vệ sinh một lát mà. Giờ phải làm sao đây, sắp ra biểu diễn rồi!”
Lục Bình bấy giờ cũng nghe được tin tức vội chạy tới, nghe được chuyện Thẩm Lăng Khê mất tích, ông ta vô thức cho rằng đây là do Tần Chí Thâm báo thù.
Đúng lúc ông ta đang hoảng sợ, mặt tái mét, chuẩn bị gọi điện nhờ bác Đinh thì bên ngoài sân khấu vang lên tiếng hò hét ầm ĩ.
Ông ta ngó đầu ra xem thì mới thấy đèn sân khấu đã chuyển hướng về khán giả từ bao giờ!
Thẩm Lăng Khê ở cạnh Sở Phàm đã bỏ kính râm và khẩu trang ra từ lâu, vẫy tay với các fan xung quanh.
Fan bên dưới không ngờ rằng, idol mà bọn họ thần tượng lại ngồi ở giữa bọn họ, còn cầm cả lightstick vẫy tay với bọn họ, tiếng hò reo inh ỏi của fan vang lên.
Sở Phàm cũng không ngờ Thẩm Lăng Khê lại ra mặt luôn ở đây, anh còn tưởng cô sẽ nhân cơ hội lén chạy về phía sau cánh gà, sau đó đi thay trang phục chuẩn bị buổi diễn.
Kết quả cô khiến mọi người vừa thấy sốc vừa thấy hưng phấn!
Chỉ thấy Thẩm Lăng Khê bỗng nhiên kéo tay Sở Phàm đặt lên ngực mình.
Khoảnh khắc ấy, Sở Phàm cảm nhận được vô số ánh mắt như những con dao sắc nhọn đang nhìn anh chằm chằm, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ chết người khác thì chắc anh đã chết lâu rồi.
“Xé đi.”
Trong lúc Sở Phàm còn đang ngơ ngác thì bỗng nhiên giọng nói tinh quái của Thẩm Lăng Khê vang lên.
Sở Phàm nhìn cô thì phát hiện ra lúc này Thẩm Lăng Khê đang nhìn anh chằm chằm, khóe miệng còn mang theo một nụ cười quyến rũ.
Mà cái cô bảo anh xé đi lại chính là chiếc đầm hoa cô đang mặc.
“Nhanh lên, xé váy của tôi đi.” Thẩm Lăng Khê nhắc lại, giọng nói có phần thêm lo lắng.
Nghe tiếng hò reo xung quanh và đủ mọi ánh nhìn phức tạp, Sở Phàm cắn răng, để hai tay trên ngực Thẩm Lăng Khê và kéo thật mạnh!
“Xoạt” một tiếng!
Chiếc đầm hoa Thẩm Lăng Khê đang mặc bị xé rách, trong khi khán giả đang sốc và gào rú thì anh mới thấy dưới lớp váy của cô lại là một bộ váy da ngắn, màu đen!
“Thì ra là cô đã chuẩn bị trước, ôi mẹ ơi, giật hết cả mình!”
“Cái đệch, tôi còn tưởng mình sẽ được thấy Thẩm Lăng Khê không mặc gì cơ đấy, trời ạ!”
“Ý tưởng này đúng là quá độc đáo, quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ!”
Khán giả thi nhau bàn tán, Sở Phàm lúc này mới hiểu ra vì sao Thẩm Lăng Khê lại dám làm như thế. Bởi vì thứ nhất, sẽ không làm lỡ chương trình, đồng thời cũng sẽ khiến khán giả coi anh là nhân viên, sẽ bớt chú ý đến anh.
Hơn nữa, có thể giúp cô ấy xuất hiện luôn, tăng thêm phần đặc sắc mà trước nay chưa từng có.
Không thể phủ nhận cái đầu của Thẩm Lăng Khê nảy số rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn như thế nghĩ ra cách một mũi tên trúng ba đích như vậy, thật sự là người bình thường không thể nghĩ ra được.
Sau đó, Thẩm Lăng Khê mới thong thả bước lên sân khấu theo tiếng nhạc.
Liễu Thất Nguyệt và Sở Khả Khả cũng thở phào một hơi, đi ra từ sau cánh gà, gặp Thẩm Lăng Khê trên sân khấu.
Chương trình diễn ra vô cùng thành công.
Bọn Lí Dục vừa xem, vừa giơ ngón cái với Sở Phàm: “Sở Phàm, cậu giỏi thế hả trời, ngay cả Thẩm Lăng Khê cũng muốn kề vai với cậu, đúng là quá đỉnh!”
Sở Phàm cười ngượng ngùng, thật sự anh không biết nên giải thích thế nào.
Nhưng lúc đó anh thật sự muốn giúp Thẩm Lăng Khê che giấu thân vận nên mới làm vậy.
Lúc này bỗng nhiên Lâm Khải cười xấu xa: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy tấm ảnh chúng ta chụp lại vô ích rồi, vừa nãy cảnh Sở Phàm xé váy đều bị phóng viên chụp lại hết, e là nó sắp phổ biến khắp mạng internet còn gì, những chuyện này vẫn sẽ bị Mộng Dao biết thôi!”
Nghe vậy trong lòng Sở Phàm giật thót một cái.
Nếu bị Trần Mộng Dao nhìn thấy thì e là cô bé này sẽ lại không vui cho xem.
Đã vậy cô lại còn không thể hiện ra, cứ chỉ giữ trong lòng, nhưng như thế lại khiến người ta lo lắng hơn.
Đúng là sợ cái gì thì gặp ngay cái đó, trong lúc Sở Phàm đang lo lắng, thì điện thoại của anh hiển thị một số lạ gọi tới.
Cầm điện thoại lên mới thấy lại là Trần Mộng Dao gọi điện tới.