“Cái...... cái gì cơ?”
Lí Lâm Na ngồi trên nền đất, sắc mặt tỏ vẻ không dám tin.
Sắc mặt Lục Bình tối sầm lại, nhìn trợn trừng vào cô ta: “Cô là cái thá gì mà dám bảo cậu Sở phải đi khỏi đây, mau cút ngay, đừng để tôi phải cho người đuổi cô ra!”
“Giám, giám đốc Lục, có...... phải có hiểu nhầm gì không?’
Lí Lâm Na cảm thấy hoang mang, cũng không có ý dụ dỗ gì nữa mà vội vàng nói.
“Ba giây đã hết, cô vẫn không đi, vậy để tôi giúp cô nhé!” Lục Bình hoàn toàn không giải thích gì cả, mà lạnh lùng nói.
Sau đó, ông ta nhìn sang một cậu bảo vệ đứng bên cạnh nói: “Đuổi cô ta ra ngoài, cậu chính là đội trưởng mới của đội bảo vệ bắt đầu từ hôm nay.”
Cậu bảo vệ nghe thấy vậy lập tức ngơ ngác không hiểu gì, nhưng sau đó cũng phản ứng kịp rồi đi lên phía trước tóm lấy Lí Lâm Na, lôi cô ta ra ngoài.
Bất kể Lí Lâm Na có lấy lòng bằng cách nào, Lục Bình cũng đều mặc kệ.
Vương Bưu nghe thấy câu đó cũng bàng hoàng, hắn đi lên phía trước lắp bắp nói: “Giám đốc Lục, em, em lúc nãy đâu có làm sai gì đâu, sao lại cho cậu ta làm đội trưởng thế, em......”
“Em cái gì mà em?”
Lục Bình trợn mắt nhìn hắn: “Cậu tưởng vừa rồi tôi không nghe thấy giọng cậu hả, lúc cậu gọi người đánh cậu Sở, chẳng phải cũng rất ngông cuồng hay sao?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Vương Bưu trở nên tái nhợt.
Hắn biết hắn không còn cơ hội để ngụy biện nữa.
Làm hai việc vừa rồi xong xuôi, Lục Bình mới đổi sang bộ mặt cười, quay sang nhìn Sở Phàm nói: “Cậu Sở, mời cậu đi theo tôi ạ.”
Nói xong, ông ta đi phía trước dẫn đường, Sở Phàm nhìn bọn Lí Dục ra hiệu đi thôi, rồi bước chân đi về phía trước.
Mấy cô gái kia vừa hối hận vừa ngưỡng mộ, nhưng lại không dám mặt dày đến xin Sở Phàm đưa bọn họ vào trong.
Sau khi vào đến bên trong, đều là các cô gái trẻ xinh đẹp đang ở đó, bọn họ là ứng cử viên của buổi casting tối nay, đang trang điểm cho kịp thời gian đi duyệt tiết mục.
Bọn Lí Dục và Triệu Hiểu Kim nhìn thấy nhiều em xinh tươi như vậy mà không khỏi thốt lên.
Nhưng lại bị bọn Trương Tĩnh véo cho một cái thật đau, vội vàng nhìn đi hướng khác chứ không dám nhìn linh tinh nữa.
Vốn dĩ bọn họ định nhân cơ hội này chụp ảnh cùng với các em xinh tươi kia rồi đi khoe với bọn bạn cùng lớp, giờ xem ra không có cơ hội nữa rồi.
Sở Phàm thì lại rất điềm tĩnh, bên cạnh anh có nhiều gái xinh, thể loại nào cũng có, nên anh đã miễn dịch từ lâu, những cô gái này tuy cũng xinh, nhưng so với Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết thì còn thua xa.
Anh không hề dừng chân lại, mà bảo Lục Bình đưa mấy người đến chỗ nhóm Sao Băng luôn.
Là nhân vật chủ chốt khuấy động bầu không khí sân khấu ngày hôm nay, phòng chờ của nhóm Sao Băng ở tận trên tầng hai.
Lục Bình vốn định đưa Sở Phàm qua đó, nhưng đi được giữa chừng đột nhiên nhận được điện thoại của cấp dưới, nói là thiết bị của sân khấu bị hỏng, bảo ông ta qua đó xem sao, khiến Lục Bình tức quá chửi đổng vài tiếng lũ ăn hại.
Giờ đang là cơ hội tốt để ông ta thể hiện trước mặt Sở Phàm thì lại gặp nhiều chuyện linh tinh như vậy.
“Được rồi, anh đi xử lý công việc trước đi, chúng tôi tự đi đến là được!” Sở Phàm thấy vậy, lập tức thông cảm mà nói.
Buổi tuyển chọn Idol tối nay Công ty giải trí Hành Tinh đã đầu tư rất nhiều tâm huyết, nếu vì phục vụ anh mà dẫn đến buổi biểu diễn tối nay có vấn đề gì, vậy thì lỗ quá đi.
Dù sao, Công ty giải trí Hành Tinh đang kiếm tiền cho anh mà, anh đâu phải ngu đâu.
Lục Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi biết rồi, vậy tôi đi xử lý công chuyện một lát, cậu và các bạn của cậu qua đó trước, tôi đã nói với người quản lý của nhóm nhạc Sao Băng rồi, cô ấy sẽ chờ mọi người ở cửa.”
“Tôi biết rồi.” Sở Phàm gật đầu, rồi đưa bọn Lí Dục đi lên tầng hai.
Đến phòng chờ nằm phía trong cùng của tầng hai, Sở Phàm nhìn thấy một người phụ nữ già dặn đang đứng ở đó chờ mấy người họ.
Nếu đoán không nhầm, đây chắc là người quản lý của nhóm nhạc Sao Băng rồi.
Chỉ là lúc này, vẻ mặt người phụ nữ này không được tốt cho lắm, cứ dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn mấy người họ.
Sở Phàm thấy cô ta, đang định giơ tay chào.
Người phụ nữ già dặn đó liền nói: “Sao giờ mới tới, đúng là lâu la, mấy người có biết thời gian của tiểu Khê quý giá đến mức nào không, vì để ứng phó với mấy công tử có tiền lại rảnh rỗi như các cậu mà phải cố bớt chút thời gian để chụp ảnh chung với mấy người đấy, đúng là phiền phức!”
Nghe thấy vậy, Sở Phàm không biết nói gì cả.
Thì ra người quản lí này coi bọn Sở Phàm là con cháu của mấy dòng họ có tiền, nhờ có quan hệ nên bắt Lục Bình phải đồng ý cho gặp nhóm nhạc Sao Băng.
Có lẽ Lục Bình không muốn cho người khác có cơ hội được lấy lòng Sở Phàm, cho nên ông ta không nói ra thân phận của Sở Phàm, mà chỉ nói anh là một nhân vật rất quan trọng thôi.
Và bốn chữ “Nhân vật quan trọng” trong giới giải trí đa phần được hiểu là người có tiền.
Sở Phàm cũng không giải thích, dù sao chỉ là muốn chụp ảnh với mấy người Thầm Lăng Khê thôi, rồi tiện thể lấy mấy tấm ảnh có chữ ký nữa, lấy xong bọn họ sẽ đi, cũng không làm ảnh hưởng tới tiến trình của buổi ca nhạc tối nay, thì giải thích nhiều làm gì?
Đi vào phòng chờ, ánh mắt của Sở Phàm nhìn vào hướng ba cô gái đang trang điểm trước bàn trang điểm.
Đập vào mắt anh đầu tiên chính là Thẩm Lăng Khê đang ngồi bấm điện thoại.
Khi cô nghe thấy tiếng bước chân, cô chợt ngẩng đầu lên nhìn bọn Sở Phàm và Lí Dục, rồi mỉm cười nói: “Woa, cuối cùng mọi người cũng đến, rất hân hạnh, rất hân hạnh.”
Khoảnh khắc cô nở nụ cười, khiến bọn Sở Phàm và Lí Dục đều kinh ngạc.
Đến cả bọn Trương Tĩnh cũng sững sờ ở đó, trong lòng không khỏi thốt lên sao có một người con gái thuần khiết đến vậy, khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của cô ấy, tất cả những bức xúc tiêu cực như đều bị tan biến, muốn được đắm chìm mãi trong nụ cười này thôi.
Sau khi Sở Phàm hội tụ được nội lực, năm giác quan của anh cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều, anh chỉ sững sờ vài giây rồi khôi phục lại trạng thái bình thường ngay.
Thẩm Lăng Khê thấy vậy, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp đột nhiên hơi tỏ vẻ ngạc nhiên và tò mò.
Từ sau khi cô ấy nổi tiếng, bất kể là nam hay nữ, là người giàu có hay người bình thường, dường như không có một người nào có thể giữ được vẻ tỉnh táo khi nhìn thấy nụ cười của cô, Sở Phàm gần như là người đàn ông đầu tiên có thể lấy lại sự bình tĩnh nhanh như vậy.
Cậu ta rốt cuộc là ai thế?
Thẩm Lăng Khê thầm nghĩ.
“Chào mọi người, tôi là Sở Phàm, đây là mấy người bạn cùng ký túc với tôi, và bạn gái của mấy người họ nữa. Bọn họ đều là fan trung thành của các cô đó, muốn được cùng chụp ảnh chung với các cô rồi xin mấy chữ ký, chắc là không phiền mọi người chứ?”
Sở Phàm cười mà khách sáo nói.
“Không phiền gì đâu, đã là fan của chúng tôi rồi làm sao có thể coi là phiền được.” Thẩm Lăng Khê nhìn sang thợ trang điểm, ra hiệu cho cô ấy dừng lại chút, rồi đi lên phía trước chuẩn bị chụp ảnh chung với bọn Lí Dục.
Liễu Thất Nguyệt ở bên cạnh cau mày, lẩm bẩm nói: “Sao mà không phiền phức chứ!”
Sở Khả Khả lại chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, tinh nghịch nhìn Sở Phàm từ đầu tới chân, như thể muốn nhìn ra người này rốt cuộc có điểm gì đặc biệt mà khiến sếp của bọn họ lại đích thân gọi điện tới sắp xếp như vậy.
Phải biết là kể cả những vị con nhà giàu kia cùng lắm cũng chỉ liên lạc được với quản lý của công ty bọn họ thôi.
Với địa vị của Lục Bình, không phải ai cũng mời được đâu!