Chàng Rể Phi Thường

Chương 209: Lời khuyên của bác Đinh




Trong dinh thự Genesis, Sở Phàm cuối cùng đã ứng phó xong với những đại diện của dòng họ đến tiếp chuyện với anh, và giờ anh tranh thủ vào phòng chờ nghỉ ngơi lấy sức.

Lần này công khai thân phận, anh gần như là đã rơi vào tầm mắt của những dòng họ lớn trong khu Tịnh Yên, nếu tất cả đều thuận lợi thì thế lực của anh sẽ vô cùng lớn mạnh.

Chỉ tiếc là chưa hợp tác với nhà họ Liễu và nhà họ Tần, xem ra phải tìm cơ hội đích thân đến tận nơi thăm hỏi mới được.

Tuy giờ đây anh có chút mâu thuẫn với hai dòng họ này, nhưng ai làm ăn kinh doanh mà không coi trọng lợi nhuận đâu, chỉ cần nhường cho họ đủ số lợi ích mà họ muốn, anh tin rằng hai dòng họ này sẽ gạt bỏ những thành kiến trước đây ngay.

Dù sao một dòng họ lớn, không phải là thiếu một Tần Lam, vắng một Thích Thiếu Dương là không thể tiếp tục phát triển được nữa.
Cho dù bố mẹ của Tần Lam và bố của Thích Thiếu Dương không đồng ý, nhưng những người khác trong dòng họ chắc chắn sẽ không để cho tuột mất miếng bánh to như vậy.

Lúc này, phòng chờ đột nhiên có người gõ cửa, bác Đinh nở một nụ cười đi vào: “Cậu chủ, buổi yến tiệc tối nay nhìn tổng thế khá là thành công, ít nhất thì sự xuất hiện của cậu không những không khiến mấy dòng họ kia bài xích, mà còn cho bọn họ cơ hội ngửi thấy mùi hợp tác trong tương lai.

“Cũng phải cảm ơn bác Đinh bao nhiêu năm nay luôn âm thầm đứng sau quản lý cao ốc Thiên Môn chứ.” Sở Phàm mỉm cười, nói với giọng chân thành.

Trong quãng thời gian anh đến nhà họ Trần ở rể, bác Đinh luôn thay anh quản lý cao ốc Thiên Môn nhưng không hề hợp tác với bất kỳ dòng họ nào, không để các công trình trọng tâm của cao ốc Thiên Môn rơi vào tay người khác.
Chỉ hợp tác với những công ty dưới trướng như tập đoàn Minh Châu, khách sạn Sunny cũng như công ty đá quý của Minh Khê và những công ty nước ngoài thôi.

Cho nên đám dòng họ kia luôn muốn được hợp tác cùng cao ốc Thiên Môn.

Một ngày cao ốc Thiên Môn chưa có động tĩnh gì thì sự mong chờ của bọn họ lại càng tăng lên, chờ khoảnh khắc Sở Phàm chính thức nắm giữ cao ốc Thiên Môn coi như đã bắn ra một phát đạn báo hiệu, cho thấy nhân vật khủng có quyền lực nhất trong khu Tịnh Yên bắt đầu cải cách rồi.

Điều này có nghĩa là vô số cơ hội và lợi ích sẽ có biến động.

Đám dòng họ kia, tự nhiên sẽ mong mỏi được làm quen và đón nhận Sở Phàm, chứ sẽ không có suy nghĩ gì khác.

“Phải rồi cậu chủ vừa rồi vệ sĩ của chúng ta báo tin đến, nói là thấy cậu ba tiếp xúc với hai gia chủ nhà họ Liễu và nhà họ Tần.” Lúc này, bác Đinh đột nhiên nhớ ra điều gì rồi vội vàng nói.
Ánh mắt Sở Phàm hơi lóe sáng, đột nhiên có chút hiểu ra mục đích Sở Vân từ bỏ thành phố Phụng Khâu để đến khu Tịnh Yên là gì rồi.

Sau khi cậu ta đến đây, bề ngoài luôn rất yên tĩnh, vậy mà đã âm thầm lôi kéo mấy thế lực lớn nhất ở khu Tịnh Yên, tin rằng với năng lực của cậu ta, giờ đây nhà họ Liễu và nhà họ Tần đã đứng về phía cậu ta rồi.

Cho nên Sở Phàm kể cả có là chủ của cao ốc Thiên Môn, giờ muốn hợp tác với nhà họ Liễu và nhà họ Tần chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Còn những dòng họ ủng hộ anh, tình nguyện đứng về phía anh đều là những dòng họ lớn và dòng họ vừa trong khu Tịnh Yên, về tổng thể thực lực đương nhiên không bằng với những dòng họ khủng như nhà họ Liễu và nhà họ Tần được.

Không thể phủ nhận, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Sở Vân đã có ảnh hưởng khá lớn đến tiến độ đào tạo và mở rộng thực lực của anh.
Còn cậu ta có được sự hỗ trợ của nhà họ Liễu và nhà họ Tần có thể dễ dàng mở cửa khu Tịnh Yên để thế lực phía thành phố Phụng Khâu của cậu ta an toàn nhanh gọn tiến vào khu Tịnh Yên.

“Thằng nhóc này sao lại trở nên mưu mô xảo quyệt đến thế nhỉ?” Hiểu ra tất cả, Sở Phàm lấy tay day trán, nói với giọng bất lực.

“Cậu chủ, mong cậu thông cảm cho lão già tôi nói vài lời hơi khó nghe ạ.” Bác Đinh đứng bên cạnh đột nhiên trầm giọng nói.

Sở Phàm cười nói: “Bác Đinh không cần phép tắc quá đâu, cháu coi bác như bậc cha chú, có gì bác cứ nói thẳng là được.”

Bác Đinh gật đầu nói: “Cậu chủ, tôi là người của nhà họ Sở, năm xưa từng giúp đỡ và chứng kiến sự trưởng thành của bố cậu, cho nên tôi vẫn hiểu rõ hơn cậu về một số tác phong làm việc của nhà họ Sở.”
“Cậu là cậu hai của nhà họ Sở. Có phải cậu cho rằng thử thách không để lộ thân phận để vào ở rể nhà họ Trần đã là rất quá đáng rồi không? Vậy thì tôi có thể nói cho cậu biết, thử thách như vậy trong lịch sử dòng họ của nhà họ Sở chỉ có thể coi như là một quy tắc rất đỗi bình thường.”

“Như ví dụ trước mắt đây, cậu có thể thấy rằng cậu ba thay đổi quá lớn, đó là vì cậu không biết thử thách mà cậu ba đã phải trải qua là gì.”

“Cũng như vậy, cậu cả luôn không có tin tức gì từ trước đến nay, cậu ấy đã phải trải qua thử thách như thế nào, đều không ai biết cả.”

“Cho nên lão già này khuyên cậu một câu, đừng nên dùng ánh mắt từ hồi còn bé để nhìn nhận những người anh chị em này, nếu không cậu rất có thể sẽ bị bọn họ nuốt chửng đến cái xương cũng không còn đó!”
“Đây không phải là những câu đe dọa của lão già này để chia rẽ tình cảm giữa anh em nhà họ Sở, mà là tôi đã gặp quá nhiều những cảnh tượng còn khốc liệt hơn cả như vậy.”

Nói xong những điều này, bác Đinh trầm ngâm một lúc, nghiễm nhiên nghĩ đến những cảnh tượng khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.

Sở Phàm cũng trầm tư suy nghĩ, anh thấy bác Đinh nói rất có lý.

Sau khi Sở Vân đến khu Tịnh Yên, anh luôn nhớ lại những tình cảm hồi còn bé cho nên không bảo bác Đinh đề phòng cậu ta gì nhiều, càng không có chuyện cho vệ sĩ đi theo dõi Sở Vân, nhưng không ngờ rằng cậu ta đã âm thầm sắp xếp xong xuôi ván cờ lớn rồi.

Tuy trước khi chính thức bắt đầu cuộc đọ sức giữa những người thừa kế với nhau, Sở Vân sẽ không làm gì anh cả, nhưng hai dòng họ lớn là nhà họ Liễu và nhà họ Tần đã gia nhập vào đội hình của cậu ta rồi.
Còn những thế lực ở thành phố Phụng Khâu của Sở Vân giống như cây búa lớn treo lủng lẳng trên đầu Sở Phàm vậy, chỉ cần khi thời cơ đến, chiếc búa lớn này sẽ theo con đường thuận lợi mà nhà họ Liễu và nhà họ Tần mở ra mà bổ mạnh xuống người anh!

“Xem ra, từ trước đến nay cháu đã quá ngây thơ rồi.” Sở Phàm cười hờ hờ một tiếng, cảm thấy anh đã quá khinh suất.

Đột nhiên, điện thoại của bác Đinh reo lên, bác Đinh lấy điện thoại ra xem, ấn luôn vào nút nghe, mới nói được hai câu sắc mặc ông ấy đã thay đổi rõ rệt.

“Cậu chủ, những vệ sĩ quả cảm mà tôi sắp xếp trông chừng quanh biệt thự đều bị giải quyết hết rồi!” Cúp điện thoại xong, bác Đinh nói với Sở Phàm bằng giọng lo lắng.

“Cái gì?”

Mặt Sở Phàm biến sắc, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành, Kiều Tuyết đã về căn biệt thự trước, toàn bộ vệ sĩ đã bị giải quyết, vậy giờ tình hình của cô ấy ra sao rồi?
Đúng lúc anh chuẩn bị gọi điện cho Kiều Tuyết, thì Trần Mộng Dao từ bên ngoài chạy vào.

“Anh Sở Phàm, em không gọi được cho chị Tuyết, em định nhờ chị ấy giúp em cho quần áo vào máy giặt để giặt trước, anh xem có gọi được cho chị ấy không.”

“Nguy rồi!”

Sở Phàm đứng phắt dậy, sắc mặt u ám lao ra khỏi phòng.

Bác Đinh cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, lập tức đi theo phía sau, chỉ có Trần Mộng Dao vẫn ngơ ngác ở đó, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Bên ngoài phòng chờ, bác Đinh vội vàng gọi điện cho đội trưởng đội vệ sĩ, hỏi tình hình cụ thể.

“Bác Đinh, trước cửa căn biệt thự đúng là có dấu vết đánh nhau, nhưng đám vệ sĩ kia đều là chết chỉ trong một cú tấn công, nên người gây nên những dấu vết kia chắc không phải là vệ sĩ và hung thủ, mà là còn có người khác!”
Đội trưởng đội vệ sĩ trầm giọng nói.

“Tôi hiểu rồi, chúng tôi lập tức đến ngay.” Bác Đinh nói một câu rồi cúp máy luôn.

Sau đó ông ấy và Sở Phàm nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe, lái xe đi thẳng đến căn biệt thự.