Thấy một đám vệ sĩ hùng hổ đẩy bảo vệ đứng ở cửa ra rồi xông vào bên trong.
Bác Đinh khẽ nhíu mày, đang định nói gì đó thì phía sau đám vệ sĩ xuất hiện một bóng người, sắc mặt bác Đinh đột nhiên thay đổi.
“Cậu ba!”
Ông ấy thốt lên một tiếng nhỏ, đồng thời nhìn sang phía Sở Phàm đứng trước mặt, thấy Sở Phàm cũng đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào đám người vừa đến.
Người đến chính là Sở Vân, và trợ thủ của cậu ta, Sài Tiến.
Buổi yến tiệc tối nay, Sở Phàm nhớ là không mời Sở Vân, vì sao cậu ta lại không mời mà đến thế này?
“Anh hai, tổ chức buổi yến tiệc long trọng như vậy, sao không mời em thế?” Sở Vân đến trước mặt Sở Phàm, híp mắt cười nói.
Sở Phàm hơi nhíu mày, trong lòng có dự cảm không lành nào đó, nhưng lại không biết cái cảm giác đó từ đâu mà đến, anh cười nói: “Chỉ là công khai thân phận thôi, cũng không phải long trọng gì, nên nghĩ chắc cậu cũng không có nhã hứng đâu.”
“Anh hai nói vậy là khách sáo rồi, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chơi thân thiết với nhau như vậy, chuyện của anh sao em có thể không có nhã hứng chứ?”
Sở Vân vỗ vào cánh tay Sở Phàm, Sài Tiến cũng nhanh tay đi sang bên cạnh.
Thấy Sở Vân không làm điều gì khác cả, Sở Phàm lại cảm thấy vô cùng bất an, nhưng anh không tìm ra được nguyên do của sự bất an đó, nên không thể hiện gì.
Anh tiếp tục phát biểu, từ nhỏ sống và lớn lên ở nhà họ Sở, khi sự lịch thiệp, những hiểu biết và tài ăn nói của Sở Phàm hiện ra trước mắt, khiến Trần Mộng Dao đứng dưới vô cùng kinh ngạc.
Cô đã quen với một Sở Phàm hiền lành dịu dàng giống như một anh hàng xóm vậy, đột nhiên lại gặp một Sở Phàm hào nhoáng đến chói mắt như vậy, khiến cô không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô bỏ đi những ý nghĩ kỳ lạ trong đầu, bất kể Sở Phàm ra sao, thì tình cảm giữa hai người họ sẽ không bao giờ thay đổi.
Chờ sau khi Sở Phàm nói xong, cả dinh thự Genesis vang rộn những tiếng vỗ tay.
Những dòng họ lớn nhỏ ở trong khu Tịnh Yên đều bắt đầu nghĩ cách để xuất hiện trước mặt Sở Phàm, xem xem có cơ hội để kiếm món béo bở nào từ Sở Phàm không.
Dù sao một nhân vật khủng như cao ốc Thiên Môn, trong tay chắc chắn có không ít các công trình và dự án, chỉ cần nhận một cái dự án thôi, đủ để nhà bọn họ cả năm không cần phải lo nghĩ gì nữa.
Trong một góc của dinh thự Genesis, nhà họ Tần và nhà họ Liễu ngồi với nhau, yên tĩnh ở đó uống rượu vang.
Đối với chuyện Sở Phàm công khai thân phận, bọn họ không hề có mong mỏi gì quá đặc biệt, nên trên gương mặt toát lên một vẻ bình thản.
Nhất là Tần Nghĩa Hải của nhà họ Tần, chính là ông nội của Tần Lam, Tần Lam là đứa cháu nội mà ông ta yêu quý nhất, nếu không Tần Lam cũng không bị hư hỏng, ăn nói hống hách, hoàn toàn không màng hậu quả như vậy.
Nhưng giờ đây, Tần Lam chết vì chuyện ngoài ý muốn của Sở Phàm, Tần Nghĩa Hải kể cả nể mặt cao ốc Thiên Môn không gây rắc rối cho Sở Phàm, nhưng trong lòng tự nhiên cũng không muốn tiếp xúc nhiều với anh.
Nhà họ Liễu tuy không có mâu thuẫn gì với Sở Phàm cả, nhưng mấy ngày hôm nay, Thích Thiếu Dương của nhà họ Thích một dòng họ nhà võ có quan hệ hợp tác với nhà họ Liễu nhiều năm nay đã gặp tai họa.
Và trước đó, Thích Thiếu Dương có mâu thuẫn với Sở Phàm, nhà họ Thích đang nghĩ cách điều tra cái chết của Thích Thiếu Dương, và trước khi đó thì nhà họ Liễu sẽ không muốn triển khai hợp tác với Sở Phàm gì hết.
Dù sao nhà họ Liễu và nhà họ Thích đã có mối quan hệ hợp tác nhiều năm, thậm chí nhà họ Thích cứ mỗi đợt đào tạo ra người tài xuất chúng, đều đưa đến luôn nhà họ Liễu để giúp bọn họ xử lý những rắc rối mà người bình thường không thể giải quyết được.
Lúc này, một giọng nói nho nhã lịch thiệp đột nhiên vọng đến bên cạnh hai vị gia chủ này.
Tần Nghĩa Hải và gia chủ nhà họ Liễu là Liễu Minh Quân, đều đánh mắt sang ngang, thấy người vừa nói chính là Sở Vân, người gọi Sở Phàm là anh hai.
“Cậu ba nhà họ Sở, có chuyện gì không?”
Tần Nghĩa Hải đang bực tức trong lòng, nên thái độ đối với người nhà họ Sở đương nhiên cũng chẳng vui vẻ gì.
Liễu Minh Quân thì lại rất khách sáo, nhưng cũng không có ý muốn kết giao cho lắm, chỉ là hơi giơ tay lên ra hiệu chào hỏi thôi.
Sở Vân cũng không nhụt trí, cậu ta nhìn Sở Phàm đang bị bao vây chúc rượu hỏi han từ đám dòng họ lớn nhỏ kia, trong lòng không khỏi nhếch một nụ cười khẩy.
“Anh hai đúng là quá non, đến một nơi có hai thế lực lớn như thế này không đi kết giao, lại đi xun xoe với đám tôm tép nhỏ kia, đám người kia ngoài việc dựa dẫm vào anh ra, thì có tác dụng gì cho việc phát triển sau này của anh chứ?!”
“Nếu anh đã không trân trọng, vậy thì để em.”
Sở Vân nhếch miệng cười, rồi nâng ly rượu mời Liễu Minh Quân mà nói: “Ông Liễu, tôi có một tin rất thú vị, không biết ông có hứng thú không.”
“Tôi có hứng thú đấy, tin gì thế?”
Liễu Minh Quân không ngờ rằng mục tiêu mà Sở Vân đến đây là ông ta, nên không khỏi thắc mắc.
“Tin có liên quan đến cậu chủ nhà họ Thích, là Thích Thiếu Dương.” Sở Vân không hề dài dòng mà nói thẳng.
Ánh mắt Liễu Minh Quân lóe lên, sau một phút trầm ngâm, ông ta nâng ly rượu lên cụng với ly rượu trong tay Sở Vân mà nói: “Cậu ba nói đi, cậu biết tin gì về Thích Thiếu Dương?”
“Đương nhiên là về hung thủ đã gϊếŧ chết Thích Thiếu Dương là ai......” Khóe miệng Sở Vân nở một nụ cười nham hiểm, rồi nói với giọng bình thản.
Còn Sở Phàm đang tiếp đón khách khứa, đột nhiên phía sau lưng cảm nhận được một luồng khí lạnh, khiến trong lòng anh dấy lên một dự cảm không lành.
Anh nhìn bốn phía, hai vị gia chủ của nhà họ Tần và nhà họ Liễu vốn ngồi ở góc đã không thấy đâu nữa, còn Sở Vân cũng không biết đã đi đâu, chỉ thấy trợ thủ của cậu ta là Sài Tiến vẫn còn ngồi một góc âm thầm ăn đồ điểm tâm, và nói chuyện với mấy dòng họ quyền quý.
Bất giác Sở Phàm cảm thấy nghi ngờ về động cơ đến đây của Sở Vân.
Vì chuyện anh công khai thân phận chỉ có gí trị quan tâm với những dòng họ trong khu Tịnh Yên, còn đối với những con cháu nhà họ Sở như Sở Vân mà nói, chuyện này chẳng có gì kỳ lạ cả.
Anh tin rằng cậu ta có thể thu phục được Long Hổ Đàn ở thành phố Phụng Khâu, chắc chắn cũng đã công khai thân phận, nếu không đã không đơn giản như vậy.
Nhưng khoan nghĩ đến mục đích của Sở Vân lúc này, mà hai gia chủ nhà họ Tần và nhà họ Liễu đã không còn ở đây nữa, anh đang định đi giải hòa mâu thuẫn giữa anh và hai dòng họ này, không ngờ đã làm lỡ mất cơ hội.
Anh lại ra nói chuyện tiếp với đại diện các dòng họ một lúc, rồi ra hiệu cho bác Đinh đến ứng phó giúp anh, còn anh đi đến một góc tìm mấy người Trần Mộng Dao để nói chuyện.
“Cậu chủ, giờ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà gọi cậu rồi.” Minh Khê thấy Sở Phàm tới, lập tức cười nói.
Sở Phàm nhìn cô cười, nhưng cũng không nói gì cả, khiến Minh Khê tỏ vẻ hơi giận dỗi.
“Anh Sở Phàm, không ngờ anh lại là cậu chủ cao ốc thiên Môn, chẳng trách anh cứ tiêu tiền mãi chẳng hết, nếu anh nói với em từ trước thì em đã không phải lo cho anh nhiều rồi.”
Trần Mộng Dao cắn môi, trong ánh mắt lộ ra một vẻ trách cứ, rồi lí nhí nói.
Sở Phàm vuốt tóc cô rồi cười: “Lần trước anh định nói với em rồi, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, với lại chuyện này sớm muộn gì em cũng sẽ biết, nên anh cũng không khoe khoang trước mặt em nữa.”