Chàng Rể Phi Thường

Chương 202: Chịu trách nhiệm




Ở cao ốc Thiên Môn một ngày trời, Sở Phàm nhìn đồng hồ đoán chắc lúc này ở trường sắp tới giờ tan học, anh mới bắt xe đến trường, đi lên sân thượng của tòa nhà giảng đường, thấy bóng dáng của Kiều Tuyết ở đó.

Khi nhìn thấy cô, trong đầu Sở Phàm lại hiện ra cảnh tượng ướŧ áŧ ở trong nhà tắm sáng nay, khiến anh ngập ngừng cứ đứng như trời trồng ở đó.

Kiều Tuyết nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn thấy Sở Phàm đang ngây người ra nhìn cô, đột nhiên cô cảm thấy có chút ngại ngùng và bất an, cô chạy ra khỏi tầm mắt đang nhìn thẳng đó.

Sở Phàm ho khan một tiếng, đi lên phía trước: “Chị Tuyết, tôi đến muộn, xin lỗi chị nhé.”

“Không sao, tôi mới lên tới đây thôi.” Kiều Tuyết sượng sùng ngẩng đầu, giả vờ điềm tĩnh nói.

Hai người nói xong câu này, lại rơi vào sự yên tĩnh tạm thời, bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo.
Một lúc sau, vẫn là Sở Phàm mạnh dạn lên tiếng trước: “Chị Tuyết, để tôi kể cho chị cả câu chuyện từ đầu đến cuối, kể xong, chị muốn xử lý tôi thế nào tôi cũng đều nghe hết!”

Nói xong, Sở Phàm điều chỉnh lại mạch suy nghĩ, kể hết ra chuyện gặp sát thủ ở trong phòng học, không cẩn thận ập vào người Đường Khả Khanh, rồi diễn biến tiếp theo không bỏ sót gì cả.

Lúc đầu, khi Kiều Tuyết nghe thấy Thích Thiếu Dương vì chuyện nhỏ như vậy mà nổi lòng ghen, cô đã chửi lên một tiếng loại đàn ông tồi tệ.

Khi nghe đến lúc sau Sở Phàm lo cho sự an nguy của Đường Khả Khanh nên đã đích thân mạo hiểm đi xem tình hình, Kiều Tuyết lại càng có thiện cảm với Sở Phàm hơn, âm thầm nghĩ tên này cũng là người có trách nhiệm.

Rồi khi nghe đến Sở Phàm nói Thích Thiếu Dương lén cho Đường Khả Khanh uống thuốc kíƈɦ ɖụƈ, tính tình nghĩa hiệp do học võ từ nhỏ của Kiều Tuyết bỗng dưng sục sôi, tức không chịu nổi, chỉ muốn đích thân xé tan cái con người tồi tệ của Thích Thiếu Dương kia thôi.
Nhưng khi nghe đến tình tiết sau cùng, cô lại trở nên im lặng.

Sở Phàm thở phù ra một hơi dài, nói: “Tôi đã kể hết rồi, chị Tuyết, chị nói xem chuyện này nên xử trí như thế nào.”

Kiều Tuyết cắn môi, trong lòng vô cùng phức tạp, tuy Sở Phàm và Đường Khả Khanh đã xảy ra quan hệ.

Nhưng Đường Khả Khanh lúc đó quả thực không thể nào kiềm chế nổi, với lại cô cũng từng nghe qua tên loại thuốc đó, tác dụng của thuốc cực mạnh, kể cả người học võ cũng khó mà khống chế nổi, huống hồ Đường Khả Khanh chỉ là một người bình thường.

Nhưng, cô lại không muốn nghe những điều này, thật ra mà nói cô không cảm thấy Sở Phàm đã sai, xảy ra chuyện như vậy cũng chỉ là ngoài ý muốn, có thể thông cảm được.

Cô gọi Sở Phàm đến đây thực ra là muốn nghe anh giải thích như thế nào về chuyện giữa anh và cô cơ!
“Đồ khốn khϊếp nhà cậu, tôi bảo cậu nói chuyện sáng nay xảy ra ở trong nhà tắm, chứ cậu nói với tôi những chuyện này để làm gì?” Thấy Sở Phàm vẫn chưa hiểu ra, Kiều Tuyết không kìm được mà dậm chân nói.

Sở Phàm ngớ người ra, giờ mới hiểu được mục đích mà Kiều Tuyết gọi anh đến là gì.

Anh ho khan một tiếng, ấp a ấp úng nói ra chuyện sáng nay, nhưng chưa nói được mấy câu đã bị Kiều Tuyết ngăn lại: “Xảy ra những chuyện đó tôi cũng có tham gia, cậu không cần phải kể lại, tôi chỉ muốn biết cậu chịu trách nhiệm như thế nào với tôi thôi!”

“Chịu trách nhiệm á?” Sở Phàm há hốc mồm, đứng chết lặng ở đó.

“Chứ sao nữa?”

Kiều Tuyết trợn trừng mắt mà nói với giọng đanh đá: “Lần đầu tiên cậu nhìn thấy là chuyện ngoài ý muốn, tôi không trách cậu, nhưng sáng nay nếu không phải là tôi muốn che giấu cho cậu, thì tôi có cần phải hy sinh bản thân mình như thế không?”
“Tôi là một người con gái trong trắng đàng hoàng, thế mà bị cậu nhìn thấy hết lần này đến lần khác, tôi cũng là con người chứ!”

“Vậy...... vậy chị muốn như thế nào?” Sở Phàm cảm thấy vô cùng bối rối, không biết nên làm gì cả, anh không thể bỏ rơi Trần Mộng Dao rồi đến với Kiều Tuyết được, nếu phải chịu trách nhiệm như vậy thì anh thà chết còn hơn.

Chỉ cần anh chết đi, thì sự trong trắng của Kiều Tuyết chẳng phải là được giữ nguyên vẹn hay sao?

Kiều Tuyết biết Sở Phàm đang nghĩ gì, cô trầm ngâm một lúc rồi nói: “Trong dòng họ nhà võ của chúng tôi, nếu một người có thực lực đủ mạnh, thì người đó có thể cùng lúc có nhiều người bạn gái cũng không sao.”

“Hic hic, chị nói gì cơ?”

Nghe thấy câu nói đó, Sở Phàm suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Kiều Tuyết lại từ từ lấy lại vẻ điềm tĩnh, hít một hơi thật sâu mà nói: “Đối với cậu mà nói đó là điều không thể, nhưng trong cuộc sống quanh tôi, đó lại là một truyền thống mà mọi người đều có thể chấp nhận được.”
“Ví dụ như chú hai của tôi, ngoài lấy thím tôi ra còn có thêm hai dì nữa, bình thường đều ở cùng một nhà, mọi người cũng chẳng thấy có chuyện gì cả.”

“Có thật không đấy?” Sở Phàm chỉ cảm thấy nhân sinh quan của mình như được mở mang lên một tầm cao mới.

Anh biết trong lịch sử của Hoa Hạ, đúng là có chế độ một chồng nhiều vợ, cứ tưởng là thời buổi bây giờ đã không còn những phong tục đó nữa, ai ngờ ở một số nơi vẫn còn giữ đến tận bây giờ.

“Chị Tuyết, vậy ý của chị là......” Sau khi hoàn hồn, Sở Phàm hỏi với vẻ căng thẳng.

Ánh mắt khó hiểu của Kiều Tuyết lại nhìn anh: “Còn phải nói à, tôi biết tình cảm của cậu và Dao Dao rất sâu đậm, tôi cũng không muốn chia rẽ hai người để làm con giáp thứ ba cả, nhưng sự trong trắng của tôi đã bị cậu hủy hoại, nên chỉ có thể ở bên cạnh cậu, hiểu chưa hả?”
“Tôi, tôi......” Đầu óc Sở Phàm như quay cuồng, không thể nào mà nuốt nổi cái tin tức kinh hoàng này.

Đây không phải là anh nói Kiều Tuyết không tốt, mà Kiều Tuyết đúng là quá giỏi giang, từ thân hình đến khuôn mặt, đều là một trong người đẹp nhất trong số những người anh từng gặp từ trước đến nay, cũng chỉ có vẻ đẹp cá tính quyến rũ như Minh Khê, và vẻ đẹp lạnh lùng kiêu ngạo như chị đại Hạ Trúc mới có thể sánh được với cô ấy, còn Trần Mộng Dao giờ vẫn còn hơi non, nếu so với Kiều Tuyết đúng là vẫn còn kém chút.

“Tôi cái gì mà tôi, đàn ông đàn ang đừng có thiếu quyết đoán như thế được không?” Kiều Tuyết thấy Sở Phàm lắp ba lắp bắp, trong lòng cảm thấy không vui.

Cô đã hy sinh bản thân đến vậy rồi, tên này còn ấp a ấp úng ở đó, chẳng nhẽ là vì cô không đủ tốt à?
“Tôi, tôi đồng ý!” Bị phụ nữ coi thường, Sở Phàm đột nhiên hăng lên đồng ý luôn.

Nghe thấy câu này, Kiều Tuyết mới hoàn toàn thở phào.

Thực ra từ lúc Sở Phàm cứu sống ông nội cô ở trong bệnh viện, cô đã có chút thiện cảm với Sở Phàm rồi. Dù sao lúc đó Sở Phàm vẫn chưa hội tụ được nội lực, nhưng dưới sức ép của bố cô và chú hai, vẫn giữ được sự điềm tĩnh để ứng phó tiếp, cuối cùng đã cứu sống được ông nội cô, điều ngạc nhiên này đã khiến cho cô lần đầu tiên có thiện cảm khác lạ với một người đàn ông.

Sau đó nghe thấy dòng họ muốn đến khu Tịnh Yên để phát triển, cô không hề do dự mà lựa chọn chuyển trường luôn, để đến bên cạnh Sở Phàm.

Có lẽ lúc đó, cô ấy đã có cảm giác với Sở Phàm rồi, chỉ là không rõ ràng thôi, nếu không cô không thể giải thích nổi vì sao mỗi lần bị Sở Phàm nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô mà cô lại không hề tức giận.
Không nghĩ nữa, Kiều Tuyết đột nhiên phát hiện ra sau khi nói xong mối quan hệ của hai người đã khiến cho cả hai ngượng ngùng hơn.

Nhất là bây giờ, hai người nhìn nhau như hai kẻ khờ, không biết nên nói gì cả.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, Kiều Tuyết rùng mình một cái, tuy cô là người học võ, những không có nghĩa là cô không sợ lạnh.

Sở Phàm thấy vậy, cởi luôn áo ngoài để khoác lên cho Kiều Tuyết, gương mặt Kiều Tuyết bắt đầu đỏ lên rồi ngả vào lòng Sở Phàm, đôi tay ôm chặt lấy eo của anh.

Lúc này, sự ngượng ngùng giữa hai người đột nhiên tan biến, mà cùng hưởng thụ thứ tình cảm đang dần nóng lên.

Rồi tự nhiên, điện thoại của Sở Phàm đổ chuông.