Trên một tòa nhà cao tầng cách khách sạn Sunny hơn một nghìn mét.
Themes đang lắp ráp một khẩu súng bắn tỉa lớn hơn cả khẩu lần trước, hắn cuối cùng cũng hiểu ra vì sao một cao thủ như Sở Phàm đáng giá tận năm triệu tệ!
Tên này vô cùng nhạy bén với sự bắn lén, nếu hắn muốn gϊếŧ Sở Phàm, chỉ cần kéo dài khoảng cách bắn súng, trước khi Sở Phàm chưa nhận ra bị bắn lén, hắn bắn một phát viên đạn xuyên qua đầu của người đàn ông đáng ghét này, vậy là sẽ thành công rực rỡ.
Lúc này, hắn nhìn vào ống kính ngắm của súng bắn tỉa, từ từ điều chỉnh mục tiêu là đầu Sở Phàm, hít một hơi dài, tạm nín thở, đồng thời nhắm mắt cảm nhận tốc độ và phương vị chuyển động của không khí, liên tục điều chính góc độ bắn súng.
Với khoảng cách hơn một nghìn mét, viên đạn đã bị lệch vị trí rõ ràng, người bình thường sẽ rất dễ bắn chệch.
Bản lĩnh của Sở Phàm lợi hại như vậy, trong tổ chức đó đương nhiên sẽ không phải nhân vật tầm thường.
Nếu hắn ám sát thất bại hai lần liên tiếp, vậy thì tổ chức phía sau Sở Phàm chắc chắn sẽ truy tìm tung tích của hắn, đến lúc đó hắn có mọc cánh cũng khó mà thoát nổi.
Cho nên lần này, hắn nhất định phải thành công!
Từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt quan sát của Sở Phàm nhìn chằm chằm vào hai chú cháu Tần Phương Thốn và Tần Lam: “Hai vị không có gì để nói nữa à?”
“Thà chết vinh còn hơn sống nhục, mày có giỏi thì gϊếŧ tao đi, nếu không nhà họ Tần nhất định sẽ tính sổ với mày!” Tần Phương Thốn vẫn còn già mồm, cắn răng mà lạnh lùng nói.
Sở Phàm thở dài, thực ra anh chỉ cần Tần Lam mở lời xin lỗi, thì anh cũng không muốn làm khó hai người này làm gì.
Dù sao anh còn phải phát triển thế lực của mình ở trong khu Tịnh Yên, sau này còn phải tranh giành vị trí người thừa kế với các con cháu khác của nhà họ Sở như Sở Vân, nếu đắc tội quá sâu với những dòng họ này, chắc chắn không phải là sự lựa chọn thông minh.
Nhưng nhà họ Tần nếu cứ không chịu cúi đầu, thì Sở Phàm cũng không muốn làm trái với tính cách của mình.
Cuộc sống làm rể ba năm ở nhà họ Trần, anh đã khiến mình phải chịu quá nhiều tủi thân rồi.
Giờ đây khó lắm mới khôi phục được thân phận, nếu vẫn cứ gọi dạ bảo vâng, cắn răng chịu đựng, thế thì anh lại thất bại quá.
“Yêu cầu của tôi không có gì phức tạp cả, ngày mai đến trường, Tần Lam đến trước mặt tất cả thầy cô và sinh viên trong lớp xin lỗi bạn gái tôi, thứ hai là, sau này nhà họ Tần không được làm phiền tới tôi và bạn gái của tôi nữa, chỉ cần các người làm được điều này, tôi sẽ để cho các người rời khỏi đây.” Sở Phàm giơ hai ngón tay ra chậm rãi nói.
“Không thể nào! Muốn tao phải đi xin lỗi cái con nhà quê đấy, đừng có mơ!”
Ai ngờ Sở Phàm vừa nói dứt câu, Tần Lam giãy nảy lên như đỉa phải vôi, nói với giọng đanh đá sắc sảo.
Cô ta đường đường là cháu gái trưởng, là cục cưng sinh ra đã ngậm thìa vàng của nhà họ Tần, là phượng hoàng trong mắt vô số người khác.
Từ nhỏ đến giờ, đừng nói là cái tát, đến cả một lời trách móc cô ta cũng chưa từng phải nghe đến, lần này lại bị Sở Phàm tát cho một cái thẳng mặt, cục tức này sao mà nuốt nổi?
Hơn nữa giờ đây tuy cô ta và chú hai cô ta đang bị Sở Phàm kìm hãm, nhưng cô ta cũng biết Sở Phàm sẽ không dám làm gì khiến hai bọn họ bị thương đâu.
Điều này chứng tỏ Sở Phàm cũng có kiêng nể nhà họ Tần đấy, chẳng qua là vì nhất thời bồng bột nên mới tát bọn họ, giờ cảm thấy tình thế như cưỡi trên lưng hổ, nên mới muốn đàm phán với bọn họ, đừng có mơ!
“Cô vẫn chưa ăn tát đủ à?”
Sở Phàm không ngờ rằng người phụ nữ này lại ngông cuồng như vậy, xem ra lúc nãy anh tát vẫn còn nhẹ, nên cô ta mới vẫn còn ra oai được.
Tần Lam cười khẩy một tiếng, không chỉ không sợ, mà còn chủ động đi đến trước mặt Sở Phàm, ngếch cái mặt hơi sưng đỏ lên mà nói: “Sao nào? Mày có giỏi thì đánh tiếp đi, mày phải nhớ là, từng cái tát hôm nay mày đã đánh tao, sau này sẽ trở thành con dao sắc nhọn cứa lên khuôn mặt của cái con Trần Mộng Dao kia, mày còn dám ra tay nữa không?”
“Hay là mày không thèm quan tâm đến con ranh đó, có giỏi thì mày cứ đánh tiếp đi?!”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Sở Phàm đột nhiên trở nên sắc lạnh.
Người phụ nữ không biết điều này đã vênh váo lên một tầm cao mới, anh không muốn ra tay quá tuyệt tình thì trong mắt cô ta lại là sợ nhà họ Tần, hơn nữa còn lấy Trần Mộng Dao ra để uy hϊếp anh!
Trải qua nhiều chuyện như vậy, sự quan trọng của Trần Mộng Dao đối với anh từ lâu đã không còn gì có thể so sánh nổi, Tần Lam nói những lời này, như đã chạm đến giới hạn của anh.
“Nếu đã vậy thì tôi cũng không khách sáo làm gì.”
Sở Phàm cười khẩy một tiếng, giơ tay mạnh lên định tát.
Tần Lam không ngờ rằng Sở Phàm lại dám ra tay thật, cô ta đang định hét lên, đột nhiên thấy Sở Phàm đứng trước mặt cô ta đột nhiên nhíu mày, rồi lại thấy cơ thể anh vội né sang một bên.
Một giây sau, một tiếng nổ cực lớn bay vào từ phía ngoài đại sảnh khách sạn, rơi vào đúng vị trí bụng cô ta!
“Pằng” một tiếng!
Cơ thể Tần Lam như bị một chiếc xe tải lớn đang lao trên đường cao tốc đâm vào vậy, bay luôn ra phía xa, bụng cô ta xuất hiện các lỗ to nhỏ toàn máu tươi, máu hòa lẫn nội tạng cứ thế ộc ra ngoài.
Thấy cảnh tượng đó, những người phụ nữ bên trong đại sảnh đều nhắm mắt kêu thất thanh, đến cả những tên đàn ông cũng không chịu được cảnh máu me trước mắt này mà bịt miệng nôn khan.
Sở Phàm sững sờ cả người.
Đúng lúc anh đang định chuẩn bị dạy cho Tần Lam một bài học, đột nhiên phía sau anh dấy lên một linh cảm có nguy hiểm đến rất mãnh liệt.
Không kịp nghĩ gì, anh quay người né ngay, không ngờ rằng Tần Lam lại trở thành người chết thay cho anh, chết dưới họng súng bắn tỉa của một kẻ thoắt ẩn thoắt hiện kia!
“Tào Tuấn, mau cho người đuổi theo!”
Đột nhiên Sở Phàm quay đầu hét về phía Tào Tuấn đang đứng bên cạnh.
Tào Tuấn cũng hoàn hồn sau trận bàng hoàng vừa rồi, lập tức cho một đám bảo vệ của khách sạn đuổi theo, đồng thời liên hệ với bác Đinh của cao ốc Thiên Môn, thiết lập vòng vây bắt tên sát thủ.
Còn Tần Phương Thốn ở trong đại sảnh, run rẩy quỳ xuống bên cạnh Tần Lam đã tắt thở, ánh mắt sợ hãi xen lẫn phẫn nộ.
Ông ta quay đầu sang nhìn Sở Phàm, giọng khàn đặc nói: “Mày, mày chết rồi, mày đã hại chết Lam Lam, mày nhất định phải trả giá bằng máu!!”
Sở Phàm nhăn mặt, nhìn sang Tần Lam chết không nhắm mắt, anh cũng không nói gì nữa.
Tuy người phụ nữ này đã trở thành người chết thay cho anh, nhưng anh không hề cảm thấy áy náy, nếu không phải cô ta thích ra oai đi lên trước mặt anh để thách thức, thì phát súng này đã không bắn trúng cô ta rồi.
Hơn nữa trong đầu Sở Phàm cũng không chỉ một lần có ý định trừ khử người phụ nữ này, để tránh cô ta sau này lại đối phó với Trần Mộng Dao.
Giờ cô ta đã chết, lại có cảm giác như là ý trời vậy.
Khi Sở Phàm đang định rời khỏi đó, hỏi bác Đinh về tình hình của tên sát thủ, thì một đám người từ bên ngoài lao vào, trong đó có cả cảnh sát.
Người cầm đầu chính là bố mẹ của Tần Lam, là Tần Phương Hoa và Đỗ Mỹ Quyên.
“Anh cả, Lam Lam đã.......”
Tần Phương Thốn nhìn thấy anh cả và chị dâu đến, không kìm được mà gào khóc.
Tần Phương Hoa và Đỗ Mỹ Quyên chỉ nhìn cảnh thê thảm ở dưới đất, đầu óc tối sầm lại suýt nữa thì ngất, rồi ngọn lửa tức giận bốc lên ngùn ngụt!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Tần Phương Hoa run rẩy, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào em trai ông ta, rồi nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Là thằng khốn này, thằng khốn này đã hại chết Lam Lam!”
Tần Phương Thốn chỉ vào bóng dáng của Sở Phàm mà hét lên.
“Người đâu, bắt lấy hắn, tôi muốn lấy máu của hắn để lau mộ cho con gái tôi!” Đỗ Mỹ Quyên gào thét như điên.
Đúng lúc mấy tên vệ sĩ của nhà họ Tần chuẩn bị ra tay, một giọng nói già cỗi nhưng chắc nịch đột nhiên vang lên: “Để tôi xem ai dám ra tay!!”