Kiều Tuyết hiểu Sở Phàm muốn làm gì nên gật đầu nói: “Yên tâm, Dao Dao cứ giao cho tôi, cậu cẩn thận đó.”
Trần Mộng Dao đang định nói thì Sở Phàm đã quay người đi vào khách sạn.
“Tào Tuấn, chú gửi ngay tài liệu về thân phận của mấy người ở trong phòng vip tầng 3 Ngũ Liễu Cư vào điện thoại cho tôi!” Vừa mới bước chân vào khách sạn, Sở Phàm đã gọi điện thoại, lạnh lùng nói với Tào Tuấn.
Tào Tuấn cũng vừa mới nhận được tín báo của thuộc hạ nói Sở Phàm có thể sẽ có xích mích với người khác, ông ấy cũng đang đi xuống dưới tầng thì Sở Phàm gọi tới.
“Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ gửi ngay.”
Tào Tuấn từ tốn đáp rồi vội vàng hỏi nhân viên phục vụ danh tính của mấy người đang dùng bữa ở Ngũ Liễu Cư, sau đó ông chỉnh sửa lại các thông tin liên quan, gửi đến phòng thông tin của cao ốc Thiên Môn, vài phút sau, phòng thông tin đã trả lời lại thông tin đầy đủ.
Tào Tuấn bảo thư ký in những tài liệu này ra, sau đó ông mang xuống sảnh tầng dưới, tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy năm phút đồng hồ.
“Chú vất vả rồi.”
Sở Phàm đón lấy tài liệu, nói.
Tào Tuấn bỗng cảm thấy vô cùng vinh dự, vội đáp: “Đây là việc tôi nên làm, cậu chủ không cần khách sáo như thế.”
Ông tiếp: “Cậu chủ, có cần tôi giữ người lại đề phòng bọn họ chạy mất không?”
“Chạy? Sao bọn họ lại chạy cơ chứ.”
Sở Phàm đọc tệp tài liệu trong tay, lạnh lùng nói: “Bây giờ bọn họ đang lo là tôi sẽ chạy, đang nghĩ cách để chặn tôi lại đấy, có lẽ tí nữa lúc bọn họ xuống sẽ kinh ngạc khi tôi vẫn còn chưa đi đấy.”
Sở Phàm vừa mới dứt lời thì thang máy trước mặt kêu “ting” một tiếng, đám người Tần Lam bước ra, khi bọn họ nhìn thấy Sở Phàm, nét mặt biến đổi vô cùng hài hước.
“Thằng khốn, mày còn dám ở lại đây à!”
Người đàn ông đứng đầu vừa nãy bị Sở Phàm đánh cho thừa sống thiếu chết lúc này đã gọi cứu viện, huênh hoang chỉ thẳng mặt Sở Phàm chửi đổng.
“Nhóc con, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu với bọn tao một trăm cái, sau đó đưa bạn gái của mày cho hai anh em bọn tao chơi một tí, nếu không ngày mai trên sông Phố lại có thêm một xác chết vô danh đấy.” Một tên khác cười gian xảo, nói giọng uy hϊếp.
Sở Phàm chẳng thèm để tâm tới chúng, anh tiếp tục lật tài liệu trong tay, ngẩng đầu lên nói với hai tên kia: “Hai người các anh, một người tên Vương Tước, một người là Phùng Vĩ, đúng chứ?”
Hai tên kia sững sờ, không ngờ Sở Phàm đã biết được danh tính bọn chúng.
Bọn chúng chưa kịp nói gì Sở Phàm đã nói điều khiến chúng càng ngạc nhiên: “Nhà họ Vương cũng coi như là một trong những dòng top đầu ở khu Tịnh An nhờ vào việc nịnh bợ nhà họ Tần, nếu như không có nhà họ Tần, nhà họ Vương các anh sớm bị loại ra khỏi nhóm các dòng họ lớn rồi.”
“Còn nhà họ Phùng, vì là cậu cả nhà họ Phùng lấy cô con gái thứ hai nhà họ Tần và ở rể luôn tại nhà họ Tần nên mới có chút tiếng nói ở khu Tịnh Yên, nếu không nhà họ Phùng cũng chỉ là một dòng họ tép diu, tôi nói không sai chứ?”
Nghe xong, tất cả những người đang đứng ở sảnh lặng lẽ quan sát sự việc bắt đầu bàn tán xôn xao.
Phùng Vĩ và Vương Tước sa sầm mặt, từ trước tới nay bọn họ đều tự cho mình cái danh xưng “cậu này cậu nọ”, lúc này bị Sở Phàm vạch trần không chút nể mặt.
Hai người họ đang định cãi lại thì Tần Lam đứng đằng trước lại giơ tay lên, ý bảo bọn họ im lặng.
Lúc này, trên mặt Tần Lam đã dặm thêm một chút phấn, tuy mặt vẫn hơi sưng nhưng cũng đỡ hơn lúc nãy nhiều.
Chỉ thấy cô ta trợn mắt, nhìn Sở Phàm với ánh mắt thù hằn, nghiến răng nói: “Xem ra vừa nãy mày đã mất công điều tra chúng tao, thế mày thử nói xem lai lịch của tao là thế nào?”
Sở Phàm nhìn cô ta một cái, dửng dưng nói: “Nhà họ Tần là một trong những dòng họ lâu đời nhất ở khu Tịnh Yên, thế lực hùng mạnh, sản nghiệp chiếm hơn nửa khu Tịnh Yên, nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn cả là cậu cả nhà họ Tần, tuổi còn rất trẻ nhưng đã là cán bộ cấp cao trong quân đội.”
“Có thêm yếu tố này, nói nhà họ Tần các cô là dòng họ đứng đầu khu Tịnh Yên cũng không phải nói quá, tôi nói vậy cô Tần không phản đối chứ?”
Tần Lam hừ một tiếng, cười lạnh lùng: “Đã biết thân phận của anh tao mà còn dám ra tay với tao, mày cũng to gan đấy!”
Nói xong, cô ta quay sang nhìn Tào Tuấn nãy giờ vẫn im lặng: “Tào Tuấn, ông bị mù rồi phải không? Tôi bị người ta đánh ở chỗ của ông, ông không những không can thiệp mà còn đứng về phía thằng khốn đó, ông định chống đối nhà họ Tần à?”
Tào Tuấn cười hiền lành, vội vàng xua tay nói: “Cô Tần nói quá rồi, Tào Tuấn tôi chỉ là một người đi làm thuê, hạng tép diu như tôi làm sao dám chống đối nhà họ Tần chứ!”
“Thế sao ông còn chưa ra tay? Gọi bảo vệ đến bắt hắn lại, tôi sẽ bảo bố tôi đầu tư một trăm triệu tệ vào khách sạn Sunny!” Tần Lam giở giọng nhà giàu.
Tào Tuấn mím môi, ông rất xúc động với một trăm triệu tệ kia, nhưng rồi lại cười nói: “Điều kiện này thật sự là hấp dẫn. Nhưng tôi chỉ có thể khiến cô Tần thất vọng mà thôi, ông chủ của Tào Tuấn tôi lại chính là người đứng bên cạnh tôi đây, cậu Sở!”
Nghe xong, tất cả những người đang đứng trong sảnh đều ngạc nhiên vô cùng.
Ai ngờ được, ông chủ của khách sạn Sunny – khách sạn số một của khu Tịnh Yên lại là một chàng trai ăn mặc quê mùa, tầm thường này chứ?
“Không thể nào, hắn chỉ là loại con rể vô dụng bị nhà họ Trần đuổi đi, sao có thể là ông chủ của khách sạn Sunny được?” Tần Lam kích động nói.
Phùng Vĩ và Vương Tước cũng thắc mắc hỏi: “Chị Tần, chị kích động như thế làm gì, cho dù thằng nhãi này mượn oai hùm, nói là ông chủ của khách sạn này thì sao có thể so được với nhà họ Tần. Hôm nay chúng ta nhất định phải bắt hắn trả giá. Hắn dám đánh chúng ta thì chính là loại chán sống!”
“Câm miệng!”
Tần Lam trừng mắt giận giữ nhìn Phùng Vĩ và Vương Tước, hai bàn tay nắm chặt, nén cơn giận.
Đừng tưởng khách sạn Sunny chỉ là một khách sạn bình thường, là thiên kim nhà họ Tần, cô ta biết đằng sau khách sạn Sunny rất có khả năng sẽ là cao ốc Thiên Môn.
Cao ốc Thiên Môn mới là kẻ đứng đầu thực sự ở khu Tịnh Yên.
Nhà họ Tần dám xưng là dòng họ đứng đầu khu Tịnh Yên chẳng qua là vì cao ốc Thiên Môn không phải là một dòng họ, nó chỉ là một trung tâm thương mại nhỏ dưới danh nghĩa của một thế lực cực lớn nào đó, nhà họ Tần không thể nào bì được với nó về tài sản và nguồn lực.
Bây giờ Sở Phàm bỗng nhiên trở thành ông chủ khách sạn Sunny, chẳng lẽ hắn là người của cao ốc Thiên Môn?
Nghĩ tới khả năng này, trên trán Tần Lam lấm tấm mồ hôi.
Đúng lúc này, viện trợ của cô ta tới, chỉ thấy một người đàn ông tóc hoa râm, nhắc nhở một tên đô con, dẫn theo một đám người áo đen từ ngoài xông vào, bao vây Sở Phàm.